Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3257:




Chương 3257

Quản gia Trọng nói năng tương đối uyễn chuyền, nhưng mà ý tứ vẫn rất rõ ràng.

“Tôi hiểu mà, tôi đều hiểu hét.” Mắt Trương Minh Hoàng nhìn về phía bức chân dung của chính mình: “Có một số việc không thể cưỡng cầu, cái gì là của tôi thì là của tôi, không phải của tôi, cho dù có cưỡng cầu cũng không được, nhiều năm như vậy, tôi đã sớm hiểu rõ.”

Đã hai mươi lăm năm, hai mươi lăm năm tìm kiếm mà không ra manh mối, ông ta cũng nên hiểu một vài đạo lý.

Nhưng mà lúc nãy ông ta lại thất thó.

“Những chuyện mà thành chủ chờ mong sẽ thành hiện thực.” Quản gia Trọng nghe thấy lời nói của thành chủ nhà mình thì chỉ cảm thấy cánh mũi chua xót, thành chủ nhà ông ta là thiên chỉ kiêu tử, đã từng là một sự tồn tại truyền kỳ không có gì là không làm được, quản gia Trọng thật sự không thể nhìn thấy thành chủ như thế này.

“Chờ có kết quả thôi, có kết quả rồi thì sẽ biết.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng hơi kéo lên, dường như là muốn cười, nhưng mà nụ cười trông có vẻ cứng nhắc. Trương Minh Hoàng phát hiện tuy là bản thân mình không thể cưỡng cầu, nhưng mà trong lòng của ông ta vẫn rất muốn cưỡng cầu, muốn cưỡng cầu có một kết quả, một kết quả mà ông ta muốn, kết quả đó…”

Trương Minh Hoàng phát hiện tuy là bản thân mình không thể cưỡng cầu, nhưng mà trong lòng của ông ta vẫn rất muốn cưỡng cầu, muốn cưỡng cầu có một kết quả, một kết quả mà ông ta muốn, kết quả đó…

Ông ta hy vọng là chuyện này có thể cho ông ta một kết quả mà ông ta muốn, ông ta hi vọng đó thật sự là con gái của ông ta.

Đúng vậy, ông ta muốn cưỡng cầu, nhưng mà cả đời này chuyện mà ông ta cưỡng cầu không nhiều, chẳng lẽ là ông trời thật sự đối xử tàn nhẫn với ông ta như vậy à, ngay cả một chuyện cũng không thể thỏa mãn cho ông ta?

“Đúng đúng, chờ có kết quả thôi, sẽ nhanh có kết quả, đến lúc đó chắc chắn Thành thiếu chủ sẽ lập tức thông báo cho chúng ta.” Quản gia Trọng âm thầm thở ra một hơi, hiện tại có máy lời quản gia Trọng không dám nói, bây giờ cũng chỉ có thể cho kết quả.

Có điều là cho dù bọn họ biết thiết bị rất tân tiến, nhưng xét nghiệm ADN cũng phải cần mấy tiếng, nhanh nhất cũng phải sáng ngày mai mới có kết quả.

Quản gia Trọng cảm thấy là tối ngày hôm nay chắc có lẽ ông ta với thành chủ đều không ngủ, chỉ đợi có kết quả.

“Trọng, tôi nhớ đến hai mươi lăm năm trước…” Trương Minh Hoàng đột nhiên thay đổi chủ đề, nhưng mà Trương Minh Hoàng chỉ nói một nửa thì liền dừng lại.

Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình, chờ đợi câu nói phía sau của thành chủ.

Quản gia Trọng nhìn thầy thành chủ mình nhìn bức chân dung trước mặt mà ngắn người, không dám lên tiếng làm phiền.

Không biết đợi bao lâu, quản gia Trọng mới nghe thấy thành chủ nhà mình nói: “Nếu như tôi biết sau này tôi có làm cách nào đi nữa cũng không tìm thấy cô ấy, cho dù năm đó tôi có liều mạng chết đi thì cũng không nên trở về vào thời điểm đó, tôi không nên bỏ rơi cô ấy vào lúc đó.”

Tìm kiếm hai mươi năm, ông ta không hối hận, ông ta chỉ hối hận là lúc đó ông ta đã không ở lại, nếu như ông ta ở lại thì tuyệt đối sẽ không cho phép người ấy biến mắt, bà ấy tuyệt đối sẽ không biến mắt trong cuộc sống của ông ta.

Quản gia Trọng hung hăng hít vào một hơi, lúc đó bản thân thành chủ bị thương rất nặng, thần trí không rõ, mà khi đó kẻ thù cũng không muốn bỏ qua cho thành chủ, nếu lúc đó thành chủ còn không quay về, thế thì tuyệt đối không giữ được tính mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.