Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3004:




Chương 3004

Lúc đầu Đường Lăng bị cử động của cô làm cho ngạc nhiên, không phải nói là không ăn sao? Không phải rất kháng cự sao? Tại sao đột nhiên chạy tới, cứ như vậy trực tiếp ăn?

“Em đã rửa tay chưa? Sao lại trực tiếp dùng tay ăn?” Đường Lăng chặn bàn tay đang muốn vươn ra lấy bánh bao của cô, ngủ một đêm còn chưa rửa tay, lấy bánh mì thì coi như thôi, còn trực tiếp lấy bánh bao, không vệ sinh!!

“Tôi đói.” Lâm Bối bị anh ngăn cản, có chút bất mãn, nâng mắt lên, mang theo vài phần ủy khuất nhìn Đường Lăng, hiện tại cô thật sự đói, thật sự rất đói, thật muốn ăn gì đó, cô đã vài ngày không thể ăn được gì, cô cảm thấy chính mình giờ phút này có thể ăn tiếp một con trâu.

Hiện tại cô chỉ muốn ăn cái gì đó, không muốn đi rửa tay.

“Không phải vừa mới nói không đói bụng, không muốn ăn sao?” Khoé môi Đường Lăng hơi cong lên, người phụ nữ này thật đúng là biến đổi trong chốc lát, cũng không biết là ai vừa nghe đến ăn cơm liền chạy về toilet?

Cũng không biết là ai vừa rồi còn nói rõ ràng với anh, cô không đói bụng, không muốn ăn cơm!!

“Hiện tại tôi đói bụng.” Lâm Bối có chút ảo não, hơi có chút không được tự nhiên, nhưng so với đồ ăn dụ hoặc, những cái kia cũng không tính là gì, cô khó có được khẩu vị tốt như vậy, cô nhất định phải ăn no, ai biết sau này cô có giống như trước kia nữa không, cứ buồn nôn, nôn mãi, không ăn được gì cả.

“Dùng đũa.” Đường Lăng cũng không ép buộc cô đi rửa tay, mà là cầm đũa đưa cho cô, anh cũng nhìn ra cô thật sự rất đói bụng, bằng không cũng sẽ không dùng phương pháp ăn như vậy.

Chỉ là, nhìn dáng vẻ giống như đã vài ngày chưa ăn gì của cô, dù nói thế nào thì hiện tại cô cũng là tiểu vương tử của nước R, coi như cô không được sủng ái ở hoàng thất, nhưng không đến mức không có cơm ăn đi?

Anh cảm thấy trong này hẳn là có vấn đề gì!!

Lần này Lâm Bối không kháng cự, cũng không từ chối, cô nhanh chóng nhận đôi đũa ở trong tay Đường Lăng, sau đó trực tiếp ngồi ở một bên, nhanh chóng bắt đầu ăn.

Đương nhiên, sau khi Lâm Bối nuốt bánh bao xong, sau đó cũng không tiếp tục vội vã như vậy, một là sợ ăn quá gấp dẫn đến khó chịu, hai là kịp phản ứng, ở ngay trước mặt Đường Lăng, cô cũng có chút xấu hổ.

Mặc dù Lâm Bối không vội vã như vừa nãy, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, cũng không lâu lắm, bữa sáng bên trên toa ăn đã bị cô tiêu diệt một nửa.

Đường Lăng không ăn, đứng ở một bên mỉm cười nhìn cô, xem ra, cô thật sự đói!

Nhìn ra dường như đã thật rất lâu rồi cô không ăn cơm.

Bởi vì không biết cô thích ăn gì, cho nên anh gọi tương đối nhiều, số lượng anh gọi tuyệt đối đủ ba đến bốn người ăn, nhưng hiện tại một mình cô đã ăn một nửa, hơn nữa còn không có ý dừng lại.

“Tại sao anh không ăn?” Lâm Bối cảm thấy đã ăn không sai biệt lắm, lúc này mới chú ý tới Đường Lăng vẫn đứng ở một bên nhìn cô, chưa ăn.

“Tôi nhìn em ăn.” Khoé môi của Đường Lăng hơi cong lên, giọng nói rất nhẹ, mang theo ý cười, nghe thoải mái như gió xuân.

Nhưng Lâm Bối vẫn cảm giác có chút xấu hổ: “Tôi ăn no rồi, anh ăn đi.”

Lâm Bối vừa nói chuyện, vừa đẩy bữa sáng đến trước mặt anh, nhưng đôi mắt của cô vẫn luôn nhìn những bữa ăn kia, dường như có chút không nỡ.

“Hoàng thất nước R đã hết lương thực sao? Đến cả tiểu vương tử cũng không có cơm ăn? Khiến em đói thành như vậy?” Lúc này Đường Lăng mới ngồi ở đối diện cô, câu nói này của Đường Lăng vẫn nhẹ nhàng chậm chạp như cỗ, chỉ là nếu lắng nghe kĩ, còn có thể nghe ra một chút lãnh ý, còn có một chút nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.