Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3002:




Chương 3002

“Tôi không đói bụng, không ăn, tôi đi về trước.” Lâm Bối nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó tìm được băng vải của chính mình ở bên trên tủ đầu giường, sau đó cầm băng vải vội vàng muốn đi vào nhà vệ sinh.

“Ăn gì đó trước.” Đường Lăng thấy cô đột nhiên biến hóa, có chút kỳ quái, anh nhanh chóng đưa tay cầm cổ tay của cô: “Gần đây em gầy đi không ít, ăn bữa sáng rồi lại đi.”

Thời điểm đêm qua ôm cô vào khách sạn, anh đã phát hiện ra, hình như cô gầy hơn so với trước kia, buổi sáng hôm nay anh càng xác định điều này, lúc này mới chỉ gần hai tháng, người phụ nữ này đã giày vò khiến chính mình gầy như vậy, anh rất hoài nghi cô có ăn cơm ngon hay không.

“Tôi không đói bụng, không muốn ăn.” Lâm Bối sợ ngửi được hương vị đồ ăn liền sẽ không nhịn được mà nôn, cho nên, cô thật sự không dám ở lại chỗ này.

Lâm Bối dùng sức hất tay anh ra, Đường Lăng vốn không dùng lực, mà giờ phút này Lâm Bối dùng lực khá lớn vung tay ra, lập tức liền hất tay Đường Lăng ra, lúc này cô không ngượng ngùng như vừa rồi, không mê mang như lúc nãy, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm như trước kia, còn có loại mâu thuẫn cùng bài xích kia.

Đường Lăng nhìn cô phản ứng như vậy, hơi híp mắt lại: “Ăn một bữa cơm mà thôi, em đang khẩn trương cái gì?”

Đường Lăng đương nhiên nhìn ra lúc này cô khẩn trương, thậm chí có thể nói là bối rối, Đường Lăng không rõ tại sao cô lại bối rối, nhưng chỉ là ăn bữa sáng, tối hôm qua bọn họ ngủ cũng đã ngủ, buổi sáng hôm nay anh hôn cũng đã hôn rồi, hơn nữa còn hôn không chỉ một lần, cuối cùng cô còn không từ chối.

Làm sao hiện tại chỉ ăn bữa sáng mà phản ứng của cô lại lớn như vậy.

Đường Lăng đương nhiên biết không thể nào là chuyện tránh hiềm nghi hay gì, bởi vì so sánh với chuyện lúc trước, cùng ăn sáng thật sự là việc nhỏ không đáng nhắc đến.

Đường Lăng không nghĩ ra tại sao cô lại phản ứng như vậy?

Đường Lăng cảm nhận được hình như cô đang giấu giếm gì đó, che giấu gì đó, tay của anh cầm cổ tay của cô một lần nữa.

“Tôi không có khẩn trương, tôi chỉ không muốn ăn, anh thả tôi ra.” Trong lòng Lâm Bối gấp gáp, liền không nhịn được bực bội, giọng nói cũng cao hơn theo bản năng, ý tứ kháng cự rất rõ ràng.

“Được rồi, không muốn ăn thì không ăn, đừng tức giận, ngoan.” Đường Lăng không rõ vì sao cô lại kháng cự chuyện cùng nhau ăn cơm đến như thế, hơn nữa thậm chí đến tình trạng sợ hãi, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, Đường Lăng không miễn cưỡng, lúc đầu cũng là bởi vì lo lắng cho thân thể của cô nên mới gọi bữa sáng, nhưng hiện tại rõ ràng cô không vui, không muốn ăn thì không ăn, cũng không phải chuyện ghê gớm gì.

Giọng nói của Đường Lăng rất nhẹ, nhưng tựa hồ có một loại mị lực trong nháy mắt có thể để cho người ta yên bình lại, đánh tan hơn phân nửa phiền não trong lòng của Lâm Bối.

Mặc dù Lâm Bối không nghĩ đến Đường Lăng lại nhượng bộ nhanh như vậy, hơn nữa còn ôn nhu như vậy, quan tâm như vậy, cho nên mặc dù Đường Lăng buông lỏng cô ra, nhưng cô thất thần bất động như cũ.

Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy hoảng loạn vừa nãy ở trong lòng đã yên tĩnh trở lại, cũng không khẩn trương như vừa rồi.

Trong lòng của cô, Đường Lăng vẫn luôn rất xấu bụng, âm hiểm, thậm chí là hèn hạ, cô chưa từng nghĩ đến Đường Lăng sẽ dỗ dành cô như vậy, hơn nữa vừa rồi rõ ràng là cô không thèm nói đạo lý, Đường Lăng chẳng những không tức giận, còn cực kì kiên nhẫn!!

Đường Lăng như vậy khiến cô không thể hình dung, chỉ là bực bội vốn dĩ ở trong lòng cô đã chậm rãi bị đánh tan.

Lâm Bối nhìn anh, cô cảm thấy trước kia, căn bản là cô chưa nhận biết Đường Lăng chân chính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.