Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 298:




CHƯƠNG 298

“Anh ba, rốt đã cuộc xảy ra chuyện gì thế? Anh ba muốn bắt ai sao?” Cậu năm Tào triệt để tỉnh giấc, dàn trận thế này tức là đã xảy ra chuyện lớn rồi? Có thể khiến anh ba điều động binh lực như vậy đúng là hiếm thấy.

“Cô gái ở cục cảnh sát lần trước.” Nguyễn Hạo Thần thầm nghiến răng, thông qua điện thoại cũng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh.

Anh biết cô gái trong thang máy lúc nãy chính là cô!

Cô còn muốn chạy trốn…

“Cô gái ở cục cảnh sát lần trước?” Cậu năm Tào đột nhiên lên giọng, lập tức đổi sang giọng điệu phấn chấn: “Người mà anh ba nói chính là Mrs Đường sao? Thật tốt quá, em đang có một vụ án vô cùng khó khăn…”

Cậu ba Nguyễn không đợi anh ta nói xong đã cúp máy, lúc này anh không muốn nghe những lời vô nghĩa, đương nhiên, anh biết cậu năm Tào nhất định sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện.

Lần này, anh sẽ giăng lưới khắp nơi chờ cô !!

Lúc này, trong thang máy chuyên dụng, mặc dù Tô Khiết vẫn giữ được vẻ mặt bình thản, nhưng cô lại lo lắng sốt ruột ở trong lòng, cô thật sự sợ Nguyễn Hạo Thần nhận ra mình.

Nếu Nguyễn Hạo Thần nhận ra cô thì anh chắc chắn sẽ không để cô rời đi như vậy.

Nếu người khác muốn ngăn cản cô thì hiển nhiên là không dễ dàng, nhưng Nguyễn Hạo Thần thì khác, hiện tại cô biết rất rõ năng lực của Nguyễn Hạo Thần.

Người đàn ông ấy quá nguy hiểm, nếu cô có thể lựa chọn thì cũng không muốn gạt anh, nhưng chuyện này không chỉ là chuyện của cô, mà còn liên quan đến sự an toàn tánh mạng của Tống Vân, thậm chí liên quan đến toàn bộ tổ chức của bọn họ, hơn nữa cô vừa lấy được tài liệu.

Chưa kể còn có người nhìn chằm chằm ở bên ngoài…

Cho nên cô không thể bị Nguyễn Hạo Thần bắt được ngay tại đây, không thể để bất kỳ ai phát hiện được.

Cô nhìn chằm chằm số tầng đang nhanh chóng giảm thì đột nhiên nghĩ ra một chuyện, cô biến sắc và vội vàng ấn vào tầng hai.

Có rất nhiều chuyện mà điều quan trọng nhất chính là đề phòng những rắc rối trước khi xảy ra.

“Quản lý, tôi đã sắp xếp người trông coi từng lối ra, sẽ không cho bất kỳ ai rời đi.” Thang máy dừng lại ở tầng hai, khi cửa mở ra, Tô Khiết nghe thấy một giọng nói truyền đến từ tâng một.

Tô Khiết hít sâu một hơi, nếu lúc nãy cô xuống lầu một thì sợ là đã như cá nằm trên thớt, có mọc cánh cũng khó mà bay được.

Cô ngàn vạn lần cũng không ngờ được Nguyễn Hạo Thần lại nhanh nhẹn như vậy, chỉ trong thời gian ngắn anh đã sắp xếp xong xuôi tất cả.

Nếu anh đã có thể sắp đặt xong mọi thứ trong thời gian ngắn như vậy thì cũng đủ để chứng minh anh rất có sức ảnh hưởng tại khách sạn này, hiện tại chỉ cần cô ở khách sạn này thì cho dù là đi xuống hay là đi lên cũng đều chỉ còn con đường chất.

Cô đoán Nguyễn Hạo Thần sẽ nhanh chóng xuống đây, đến lúc đó, cô có thể trốn thoát được sao?

Sao cô cứ có cảm giác anh đã giăng lưới khắp nơi chờ cô chui đầu vào rọ nhỉ?

Mà lúc này thang máy Nguyễn Hạo Thần đã tới tầng tám rồi.

Tô Khiết nhanh chóng đi ra khỏi thang máy chuyên dụng, cô thấy tất cả thang máy đều dừng ở tầng một, hiển nhiên là đã có người chờ sẵn cô ở cửa thang máy tầng một rồi.

Cô nhếch mép, ấn vào mũi tên đi lên của thang máy, chẳng mấy chốc trong số các thang máy có một chiếc dừng lại ở tầng hai.

Tô Khiết bước vào thang máy, ấn tầng cao nhất là bốn mươi tám, nhưng trong khoảnh khắc thang máy đóng lại thì cô lại ấn mở cửa rồi nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.