Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2893:




Chương 2893

Vừa rồi chuyện quả bom xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần này không thể để xảy ra sơ sót.

Anh ta vốn cách biệt thự không xa, anh ta lại lái xe, tốc độ không chậm, cho nên nhanh chóng đến trước mặt biệt thự.

Lúc này đám người Tô Khiết và Trác Thanh vừa bò dậy từ dưới đất, trước đó bọn họ dừng xe ở cửa biệt thự, vừa rồi bom nổ quá mạnh, xe của bọn họ bị ảnh hưởng đến biến dạng, hiện tại không thể lái được.

Đây là vùng ngoại thành, bình thường không có xe chạy qua, đón xe cũng tiện, Tô Khiết lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Nguyễn Hạo thần.

Nhưng lúc cô cầm điện thoại thì nhìn thấy một chiếc xe rẽ vào từ phía trước, mặc dù rẽ khúc cua nhưng tốc độ lái xe vẫn rất nhanh, mà lúc Tô Khiết nhìn thấy chiếc xe thì xe cửa sổ xuất hiện một họng súng.

“Tránh đi.” Tô Khiết gọi được một nửa, cũng không nhìn xem điện thoại đã kết nối hay chưa, cô khiếp sợ kêu lên rồi nhanh chóng nằm xuống, sau đó lăn qua một bên.

Cố Ngũ là người phụ trách Diêm Môn, anh ta không phải lần đầu tiên thấy tình huống này cho nên phản ứng rất nhanh, trước khi Tô Khiết lên tiếng thì anh ta đã phát hiện, cho nên tốc độ của anh ta cũng rất nhanh, nhanh chóng tránh đi.

Chỉ có Trác Thanh phản ứng chậm một chút, nhưng trước khi Cố Ngũ nằm sấp xuống đã nhanh chóng kéo Trác Thanh, Trác Thanh ngã xuống nhưng vẫn không tránh được, bả vai của Trác Thanh bị trúng đạn.

Người kia cầm súng càn quét, rõ ràng định xử lý tất cả bọn họ.

Hiện tại vị trí của bọn họ rất rộng lớn, là một bãi cỏ, không có thứ gì che chắn, cho dù bây giờ bọn họ tránh được nhưng sau đó không chỗ trốn cũng rất khó tránh được.

Cố Ngũ lăn đến trước mặt Tô Khiết, chắn phía trước Tô Khiết, Cố Ngũ chỉ biết cho dù thế nào thì anh ta cũng phải bảo vệ tốt cho bà chủ, nếu bà chủ xảy ra chuyện gì thì lão đại nhà anh ta sẽ phát điên, nhiều năm như vậy lão đại nhà anh ta vất vả lắm mới tìm được một người mình yêu.

Bởi vì không có thứ gì che chắn, Cố Ngũ luôn muốn bảo vệ Tô Khiết nên không quan tâm bản thân, cho nên anh ta cũng trúng đạn, nhưng Cố Ngũ không để ý tới, thậm chí không kêu một tiếng, anh ta chỉ bảo vệ Tô Khiết thật tốt, muốn giúp Tô Khiết ngăn cản tất cả viên đạn.

Đương nhiên Cố Ngũ không thể ngồi không chờ chết, anh ta bảo vệ cho Tô Khiết đồng thời cũng nhanh chóng trốn đi, cũng may tốc độ của Tô Khiết không chậm, hoàn toàn có thể phối hợp với tốc độ của Cố Ngũ, sau đó hai người không bị thương.

“Cố Ngũ, như vậy là không được.” Tô Khiết cảm động trong lòng, nhưng cô ta không thể để Cố Ngũ bảo hộ mình mà xảy ra chuyện được, cô ta cần phải nghĩ cách.

“Ở đây không có thứ gì che chắn, người kia lại bắn loạn, hơn nữa người kia cách chúng ta quá gần, hiện tại không có cách nào tránh đi.” Cố Ngũ đương nhiên cũng biết như vậy là không được, nhưng tình huống hiện tại lại không có cách nào khác.

Cố Ngũ cũng biết cho dù hiện tại anh ta chặn đạn cho bà chủ thì cũng chỉ tạm thời mà thôi, sau khi anh ta chết đi thì người kia vẫn sẽ không bỏ qua cho bà chủ.

Lúc này Trác Thanh lại trúng đạn, Đầu To cũng trúng đạn, cả đám vô cùng chật vật.

Nhưng người kia vẫn không nương tay, hơn nữa người kia còn lái xe đến gần hơn, cách bọn họ ngày càng gần, người kia càng đến gần thì xác xuất bọn họ tránh được càng nhỏ.

“Chúng ta bảo vệ Tô Khiết, để Tô Khiết đi trước.” Trác Thanh nhìn về phía Tô Khiết và Cố Ngũ, anh ta không thể để Tô Khiết xảy ra chuyện, Tô Khiết là em gái ruột của anh cả, là người cậu ba yêu, hơn nữa ngày hôm nay mọi chuyện trở nên như vậy là do chị gái Trác Hiểu Lam của anh ta, anh ta cần phải bảo vệ Tô Khiết, cho dù anh ta chết cũng không thể để Tô Khiết xảy ra chuyện gì.

Ba người bọn họ có thể che chắn cho Tô Khiết rời đi, ít nhất có thể giúp Tô Khiết tìm thấy một vật cản, đến lúc đó cũng có thêm hy vọng sống sót.

“Không được.” Tô Khiết đương nhiên hiểu ý của Trác Thanh, nhưng nếu làm như vậy thì ba người bọn họ sẽ rất nguy hiểm, có thể bị trúng đạn bất cứ lúc nào.

Cô không thể không quan tâm đ ến tính mạng của ba người bọn họ vì bản thân mình được.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.