Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2880:




Chương 2880

Trác Hiểu Lam nói cô ta yên tâm, chắc chắn không phải chỉ có chuyện của cô ta, rõ ràng nói đến chuyện của ba cô ta, Trác Hiểu Lam dùng ba Viên Ngữ uy hiếp cô ta.

Từ đó Viên Ngữ biết không phải Trác Hiểu Lam cứu cô ta, hơn nữa cô ta tỉnh lại cũng hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Trác Hiểu Lam, cho nên cô ta vừa tỉnh lại thì Trác Hiểu Lam vội vàng đến uy hiếp cô ta.

Trong lòng Viên Ngữ có chút tức giận, Trác Hiểu Lam cứu ba cô ta, nhưng Trác Hiểu Lam lại uy hiếp cô ta một lần nữa, đúng là quá đáng.

Lần đầu tiên Trác Hiểu Lam uy hiếp cô ta, muốn cô ta vứt bỏ tình yêu cả đời, lần thứ hai Trác Hiểu Lam uy hiếp cô ta, nói cô ta vứt bỏ mạng sống của mình.

Cho đến bây giờ, Trác Hiểu Lam vẫn uy hiếp?!

Trong lòng Viên Ngữ tức giận, nhưng ba cô ta vẫn còn nằm trong phòng phẫu thuật của Trác Hiểu Lam, ba cô ta còn cần Trác Hiểu Lam cứu chữa, cho nên dù Viên Ngữ không vui thế nào cũng chỉ có thể cố gắng đ è xuống.

“Cảm ơn.” Viên Ngữ nhàn nhạt lên tiếng, Viên Ngữ biết hiện tại mình không thể nói gì cả.

Trác Hiểu Lam là người thông minh, lập tức nhìn ra được suy nghĩ của Viên Ngữ, cô ta thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe môi hơi cong lên cười khẽ, rất tốt, mọi thứ vẫn nằm trong khống chế của cô ta.

Sau đó cô ta gi ết chết Tô Khiết thì chuyện này càng hoàn hảo.

Bởi vì trong lòng Đường Lăng lo lắng cho Tô Khiết và Nguyễn Hạo thần, cho nên lúc Viên Ngữ tỉnh lại thì anh ta không phát hiện ra, vì thế Trác Hiểu Lam đã giành trước.

Đường Lăng nghe Trác Hiểu Lam nói những lời này thì trong lòng cười lạnh, đúng là Trác Hiểu Lam, năng lực uy hiếp người khác thật là lợi hại.

Nhưng trong lòng Đường Lăng biết rõ, cho dù bây giờ Trác Hiểu Lam không uy hiếp Viên Ngữ, dưới tình huống Viên Ngữ không nhìn thấy ba của mình an toàn thì chắc chắn cũng sẽ kiêng dè, không khai tên của Trác Hiểu Lam ra.

Cho nên hiện tại quan trọng nhất là phải tìm được ba của Viên Ngữ.

“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt.” Trác Hiểu Lam đạt được mục đích nên cũng không muốn ở lại nữa, cô ta chắc chắn Viên Ngữ không dám khai tên mình ra.

Trác Hiểu Lam nói xong thì xoay người rời khỏi phòng bệnh, không thèm chào hỏi Đường Lăng, thậm chí cũng không nói một tiếng với giáo sư Cổ.

Giáo sư Cổ nhìn Trác Hiểu Lam rời đi thì chậm rãi lắc đầu, cô ta là một người bác sĩ lại tiêm thuốc đó cho bệnh nhân, để bệnh nhân không tỉnh lại, cô ta vốn không xứng làm bác sĩ.

“Giáo sư Cổ…” Viên Ngữ thấy giáo sư Cổ trong phòng bệnh, trong giọng nói tràn đầy khó tin, lúc này cô ta nghi ngờ mình nhìn nhầm rồi.

Sao giáo sư Cổ lại ở chỗ này?

Viên Ngữ là một bác sĩ nên đương nhiên biết được danh tiếng của giáo sư Cổ, cô ta vừa tỉnh lại nên có chút mờ mịt lại bị Trác Hiểu Lam hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, cho nên mới không chú ý tới người khác trong phòng bệnh.

“Sức khỏe của cô không sao nữa rồi.” Giáo sư Cổ thấy được sự kinh ngạc trên mặt Viên Ngữ, ông ta cũng đã quen với phản ứng như thế.

“Ông đã cứu tôi sao?” Viên Ngữ đột nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cho nên cô ta hỏi ra nhưng trong lòng lại chắc chắn, khẳng định giáo sư Cổ đã cứu cô ta, chuyện này lập tức sáng tỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.