Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2689:




Chương 2689

Nhiều người như vậy ở trong phòng bệnh vốn đã chen chúc, lúc này cho dù mọi người muốn ra ngoài xem, nhất thời cũng không chen ra được.

Hơn nữa phần lớn phóng viên đều không muốn chen ra, ở đây nhiều phóng viên như vậy, nếu bây giờ đi ra, vậy không giành được vị trí đằng trước rồi, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là phỏng vấn chuyện của ông cụ Nguyễn và thằng nhóc này.

Còn người đến là ai? Nếu như đến phòng bệnh của ông cụ Nguyễn, bọn họ không cần chen ra cũng có thể nhìn thấy, nếu không phải thì cũng không có ý nghĩa lớn gì đối với bọn họ, bọn họ là phóng viên, đến để lấy tin tức, không phải đến để xem náo nhiệt.

“Rốt cuộc là ai?” Bà cụ Nguyễn cũng tò mò, chủ yếu vì thời điểm bây giờ đang hơi nhạy cảm.

“Không biết, không nhận ra, nhưng rất nhiều người, đều mặc áo blouse, chắc là bác sĩ của bệnh viện.” Một bảo vệ ở bên ngoài nghe thấy lời của bà cụ Nguyễn thì cuống quýt trả lời, nhưng người bảo vệ kia không nhận ra ai, tin tức duy nhất anh ta có thể cung cấp cho bà cụ Nguyễn chính là những người kia đều mặc áo blouse.

“Bác sĩ? Có mấy bác sĩ?” Lông mày bà cụ Nguyễn khẽ nhíu lại, sắc mặt thay đổi, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Có rất nhiều, khoảng mười người.” Bảo vệ nhìn ra ngoài, vội vàng trả lời, coi như còn trả lời được vấn đề này.

“Vì sao đột nhiên có nhiều bác sĩ đến như vậy?” Chân mày bà cụ Nguyễn càng nhíu chặt hơn, vừa rồi thằng nhóc này chỉ nói rằng bảo cậu của mình mời cậu hai Trác và Cổ Vũ, cũng không mời những người khác.

Sao đột nhiên có nhiều bác sĩ đến như vậy?

Đã xảy ra chuyện gì?

Thời điểm này, bà cụ Nguyễn cũng không hiểu nổi rồi.

Nhưng mà tiếng bước chân càng ngày càng gần, rất rõ ràng là đang đi về phía này.

“Cậu xem có phải bọn họ đang đi đến phòng bệnh của chúng ta không?” Bà cụ Nguyễn không nhịn được hỏi một câu, lúc này bất kỳ biến động nhỏ nào cũng sẽ ảnh hưởng đến hướng phát triển của sự việc.

Nên bà ta nhất định phải mau chóng tìm hiểu tình huống, kịp thời ứng phó.

“Vâng, hình như là vậy.” Bảo vệ nhìn người đi đường rồi suy đoán, rất rõ ràng những người đi đường kia đang đi thẳng về phía phòng bệnh của bọn họ, chắc hẳn là đến phòng bệnh của bọn họ rồi.

Ánh mắt bà cụ Nguyễn chợt lóe, bởi vì không rõ người đến là ai, vì vậy nhất thời bà cụ Nguyễn cũng không biết đối phó như thế nào.

Bây giờ có rất nhiều người chen ở cửa ra vào, cho dù bà ta muốn đi ra nhìn thử, chỉ sợ nhất thời cũng không chen ra được.

Hơn nữa thân phận của bà ta cũng không thích hợp đi làm chuyện này.

“Bọn họ đến phòng bệnh của chúng ta.” Khi bà cụ Nguyễn đang nghĩ ngợi, giọng nói của bảo vệ truyền đến.

Lần này không cần bảo vệ nói thì bà cụ Nguyễn cũng biết rồi, bởi vì mấy người đi đầu đã đến cửa phòng bệnh của bọn họ, dừng ngay trước cửa phòng bệnh, rõ ràng là đang chờ người phía sau.

Bà cụ Nguyễn phát hiện lúc này không chỉ có một người đứng ở cửa ra vào, mà bà ta còn nhận ra một người trong số đó, là Viện trưởng của Bệnh viện số một.

Trong lòng bà cụ Nguyễn đầy nghi ngờ, lúc này Viện trưởng của bệnh viện đến làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.