Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2686:




Chương 2686

Vừa rồi, ngay cả bà cụ Nguyễn cũng muốn chào hỏi cậu hai Trác, nhưng cậu hai Trác lại không để ý tới bà ta.

Hơn nữa thái độ của cậu hai Trác đối với cậu bé này càng khiến mọi người kinh ngạc hơn, nụ cười của cậu hai Trác hơi ngốc nghếch, giống như là nhìn thấy con ruột của mình vậy?!

Cho nên, giữa cậu hai Trác và cậu bé này rốt cuộc có quan hệ gì?

Đứa trẻ này rốt cuộc là ai?

Bà cụ Nguyễn nhìn thấy hành động của cậu hai Trác và Đường Minh Hạo, ánh mắt bà ta rõ ràng chìm xuống, người khác không biết tại sao cậu hai Trác lại nhiệt tình với đứa bé này như vậy, nhưng bà ta thì biết.

Từ lâu bà ta đã đoán được đứa bé này có khả năng là con của Nguyễn Hạo thần, cậu hai Trác và Nguyễn Hạo thần là anh em tốt của nhau, tất nhiên đối xử với Đường Minh Hạo cũng rất nhiệt tình, hơn nữa cậu hai Trác bảo cậu bé gọi anh ta là bác Trác, cũng làm cho bà cụ Nguyễn xác định được thân phận của Đường Minh Hạo.

Cho nên, suy cho cùng, đứa bé này vẫn dùng quan hệ của Nguyễn Hạo thần để mời cậu hai Trác qua đây, và cũng được xem là dùng quan hệ của nhà họ Nguyễn bọn họ!!

Vì vậy, vừa rồi cậu bé có khả năng là gọi cho Nguyễn Hạo thần, lấy quan hệ giữa Nguyễn Hạo thần và cậu hai Trác, mới có thể khiến cho cậu hai Trác vội vàng chạy tới đây như vậy.

Chỉ là, lúc nãy cậu bé gọi điện thoại vì sao lại kêu tiếng cậu?

Về chuyện này, bà cụ Nguyễn vẫn có hơi khó hiểu.

“Nào, quà gặp mặt của bác Trác đây.” Lúc này, trong mắt cậu hai Trác chỉ có một mình bạn nhỏ Đường Minh Hạo, hoàn toàn coi những người khác như không khí. Sau khi bóp mặt cậu bé một chút, anh ta lấy một cái túi đưa cho Đường Minh Hạo.

Đó là một cái túi lớn, trong đó có rất nhiều hộp khác nhau.

“Đây là cái gì?” Đường Minh Hạo sửng sốt, tặng quà lần đầu gặp mặt không phải chuyện gì lạ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bé nhận được một món quà gặp mặt lớn như vậy.

“Nghe nói cháu thích chơi mô hình. Đây là những thứ bác đã sưu tầm được trong hai ngày qua. Thời gian gấp gáp nên chỉ sưu tầm được mấy thứ này, sau này bác sẽ tìm tiếp cho cháu.” Cậu hai Trác rõ ràng là rất để tâm, biết bạn nhỏ Đường Minh Hạo thích mô hình nên đã sưu tầm rất nhiều trong vòng chưa đầy hai ngày.

“Cảm ơn bác Trác, cháu rất thích món quà này.” Mắt Đường Minh Hạo lập tức sáng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào túi xách của cậu hai Trác, nhưng cậu nhóc vẫn không quên lễ phép cảm ơn.

“Thích là được rồi.” Cậu hai Trác thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cậu nhóc thích là được, chứ nói thật, anh ta sợ cậu nhóc sẽ không thích.

“Còn vài món nữa, bác đã cho người gửi qua đường bưu điện rồi. Vẫn đang trên đường đến đây. Đợi họ tới rồi đưa cho cháu.” Cậu hai Trác nghe nói Đường Minh Hạo thích, hơn nữa cậu bé rất lanh lợi, cậu hai Trác lần đầu tiên cảm nhận được món quà của mình được người khác thích là một chuyện vô cùng xúc động như vậy.

Thực lòng mà nói, trước đây anh ta đã nghe Tịch Xuyên kể về hai đứa nhỏ này, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Đường Minh Hạo, cậu hai Trác thật sự sợ mình sẽ không thể làm vừa lòng hai đứa nhỏ này.

“Bác Trác thật tốt, thật đẹp trai.” Đường Minh Hạo cũng rất vui vẻ, không chỉ bởi vì cậu bé thích mô hình, mà còn bởi vì cậu hai Trác đã nhọc tâm để tìm cho cậu món quà này.

Mọi người nhìn cảnh này đều sững sờ, không phải nói cậu hai Trác qua đây để kiểm tra cho ông cụ Nguyễn sao?

Sao lại chỉ tặng quà thế này, từ lúc cậu hai Trác đến đây, anh ta hoàn toàn không đề cập đến việc kiểm tra, giống như đến đây chỉ để tặng quà vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.