Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 254:




Chương 254

Cô từ phòng đi ra, đúng lúc này Bùi Dật Duy lại đi lên lầu.

Nguyễn Hạo Thần ra khỏi phòng, cũng không nhìn thấy Tô Khiết, anh liền lấy điện thoại di động ra tìm một dãy số và

gọi điện nhưng điện thoại cũng không được kết nối, phía bên kia có thông báo tắt máy.

Nguyễn Hạo Thần giật mình, đột nhiên nghĩ đến việc cô không dùng số mà anh cho cô, mà là làm một số mới.

Cô không dùng số của anh thì thôi, cô đổi số mới vậy mà không nói cho anh?

Người phụ nữ này…

Nguyễn Hạo Thần âm thầm thở dài một hơi.

Không có số điện thoại di động của cô, tạm thời Nguyễn Hạo Thần không thể liên lạc được với cô, đôi mắt anh đã chìm hơn vài phân.

Nguyễn Hạo Thần vừa định gọi điện thoại để cho người kiểm tra một chút, nhưng khi anh đi đến chỗ rẽ lại thấy cô đang đứng ở chỗ cửa sổ, đứng một mình ở chỗ cửa sổ.

Bước chân Nguyễn Hạo Thần dừng lại, khuôn mặt vốn đang âm trầm lạnh lẽo dần dịu đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, anh cảm thấy sự lo lắng trong lòng mình cũng lập tức rơi xuống.

Nguyễn Hạo Thần bước đi về phía cô.

“Kết thúc rồi à? Có thể đi rồi sao?” Tô Khiết quay người, thấy người tới là anh, trên mặt lập tức lộ ra cười, là loại nụ cười mừng rỡ rất rõ ràng.

“Đi thôi.” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, lập tức cười khẽ, có vẻ như cô không thích ở trong phòng xã giao nên đơn giản là trốn ra ngoài.

Xem ra vợ anh không phải dân kinh doanh, nên đối với việc để cô đi bàn chuyện làm ăn như vậy, cũng bàn chẳng ra hồn. Nhưng có anh ở đây, cô cũng không cần quan tâm những thứ này.

Nếu vợ anh muốn trở về, đương nhiên là muốn cùng vợ anh trở về, còn việc trong phòng khách, có thư ký Lưu ở đó tất nhiên sẽ không có vấn đề.

Nguyễn Hạo Thần không còn để ý đến việc của Bùi Dật Duy nữa, Bùi Dật Duy muốn làm gì không quan trọng, quan trọng là thái độ của vợ anh.

Từ Nguyễn thị đến khách sạn, Bùi Dật Duy làm những chuyện kia, cô đều biết, nhưng cô lại vẫn luôn biểu hiện không thèm quan tâm chút nào.

Nếu như chuyện không thèm quan tâm này là cô giả vờ, và có thể giả vờ đến trình độ này, anh cũng tin.

Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đi đến cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, trong thang máy đúng lúc có người.

Ba người gần như đồng thời ngước mắt lên, sau đó đều ngẩn người.

Sắc mặt Bùi Dật Duy thay đổi rõ ràng, Tô Khiết lại vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, không có chút khác thường  nào.

Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi giật giật, tay của anh rất tự nhiên đặt trên người Tô Khiết, sau đó ôm lấy Tô Khiết vào thang máy.

Bùi Dật Duy rất rõ ràng là muốn tới lâu bảy, nhưng giờ phút này anh ta lại đứng trong tháng máy không hề di chuyển, đôi mắt anh ta nhìn chăm chằm vào Tô Khiết, trong phút chốc sắc mặt thay đối mấy lần.

Tô Khiết cũng không có nhìn anh ta, giờ phút này tuy là Nguyễn Hạo Thần ở ngay trước Bùi Dật Duy ôm lấy cô, cô cũng không có bất cứ sự khác thường nào, giống như Bùi Dật Duy cũng chỉ là một người xa lạ không hề quen biết.

Nguyễn Hạo Thần vô cùng hài lòng đối với phản ứng của cô lúc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.