Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2096:




Chương 2096

“Không biết.” Cường lắc đầu, Thành thiếu chủ lần này là vì cậu ba Nguyễn mà đến, cho nên anh ta cũng đã tra vài chuyện liên quan đến cậu ba Nguyễn, những cái khác đều không có điều tra.

“Cũng là kẻ địch của Nguyễn Hạo Thần sao?” Mắt của Thành thiếu chủ lóe lên, hiếm khi còn gặp được người cùng chí hướng với mình ở đây?

Nếu như thế, hôm nay càng vui rồi.

“Hoặc là phải, nếu thật là như thế, chúng ta không tiếp tục tranh với cậu ba Nguyễn nữa, để bọn họ đấu nhau đi, chúng ta xem kịch là được.” Cường hơi thở phào, anh ta ngược lại thật sự hy vọng là loại tình huống này.

“Ừm, chủ ý này ngược lại cũng không tệ, vậy chúng ta trước tiên nhìn xem kịch hay rồi nói tiếp.” Thành thiếu chủ lập tức hứng thú, xem kịch gì đó anh ta thích nhất.

Lúc này Sở Bách Hà trong phòng bao số 11 ấn chuông có hơi sững người, rõ ràng còn chưa có hoàn hồn, cô ta thật sự không có muốn ấn chuông.

Chính là vì anh Mặc của phòng bao số 10 đó không có ấn chuông nhanh như lần trước, cô ta có hơi bất ngờ, cũng có hơi khẩn trương, cô ta thật ra rất muốn thúc giục anh Mặc của phòng bao số 10 mau chóng ấn chuông, nhưng không biết thế nào, lúc đó đầu óc cô ta cảm thấy nhói một cái, sau đó cô ta tự mình ấn chuông.

Đường Minh Hạo nhìn cô ta, ánh mắt chớp chớp, biểu tình có vài phần ngây thơ, rõ ràng cậu nhóc cũng không ngờ Sở Bách Hà lại đột nhiên ấn chuông.

“Bé Minh Hạo, dì thật sự không phải cố ý.” Tay của Sở Bách Hà vô thức rụt lại, có điều tiếng chuông vừa rồi đã vang lên, cô ta rut lại cũng không có tác dụng.

Lông mày của Đường Minh Hạo hơi nhíu lại, không có lên tiếng, rõ ràng đang suy tư điều gì đó, cậu nhóc vốn dĩ định muốn xem tình hình trước, cậu nhóc muốn xem thử người của phòng bao số 10 rốt cuộc muốn làm gì, cho nên trong tình huống này, cậu nhóc không thể làm bừa.

Cậu nhóc là muốn khảo nghiệm Nguyễn Hạo Thần, nhưng Nguyễn Hạo Thần dù sao cũng là ba ruột của cậu nhóc, thời khắc mấu chốt nên cùng chống địch.

“Bây giờ mới theo bốn lần, cũng mới đấu giá tới 300 tỷ, bức danh họa này là kiệt tác trong tay của đại sư thời Tống, rất có giá trị ẩn giấu, hơn nữa giá cả không chỉ ở 300 tỷ, cho nên sẽ có người đấu giá tiếp, sẽ không bị chúng ta đấu giá được đâu.” Đường Minh Hạo hoàn hồn lại thì bình tĩnh phân tích, thật ra lời phân tích của Đường Minh Hạo rất chính xác.

“Đúng, đúng, bé Minh Hạo nói rất đúng, giá trị của bức danh họa đó chắc chắn hơn 300 tỷ, ở đây nhiều người như thế, đều là người biết nhìn hàng, không có khả năng để cho chúng ta hời được, dù sao chúng ta không phải là cậu ba Nguyễn.” Sở Bách Hà hoàn toàn thả lỏng, nếu cậu ba Nguyễn ra tay, không có sự phá rối của phòng bao số 10, người ở đây cũng không dám tránh với cậu ba Nguyễn nữa.

Nhưng cô ta không phải là cậu ba Nguyễn, vừa rồi là cô ta đấu giá, tiếp theo chắc chắn sẽ có không ít người tiếp tục tranh.

Sở Bách Hà hoàn toàn thả lỏng, đợi người khác tiếp tục đấu giá.

Nhưng Sở Bách Hà đợi một lúc, lại mãi không có ai đấu giá tiếp.

Sở Bách Hà sững người, có hơi ngây dại, không phải chứ, đây là không có đấu giá tiếp sao?

Cô ta hôm nay không muốn đến đấu giá đồ vật, cho nên thật sự không có mang theo bao nhiêu tiền, nếu thật sự đấu giá được bức danh họa này khả năng còn cần phải kêu người chuyển tiền đến cho cô ta.

Quan trọng đây rõ ràng là tranh đấu giữa cậu ba Nguyễn với anh Mặc của phòng bao số 10, sao có thể bị cô ta hủy chứ?

Không được, tuyệt đối không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.