Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2092:




Chương 2092

“Có điều, tình địch mà Bé cưng nói, dì ngược lại cảm thấy cũng có khả năng.” Sở Bách Hà luôn thích lắm chuyện, chuyện như này cô ta luôn có hứng thú nhất: “Bé cưng, cháu nói xem, mẹ cháu liệu có giấu chúng ta có tình hình mới không? Ngay cả cháu cũng không biết tình hình mới sao?”

“Mẹ cháu chắc chắn sẽ không, trái tim của mẹ cháu bây giờ đều đặt trên người Nguyễn Hạo Thần, không thể sẽ đột nhiên thích người khác, có điều cũng không loại trừ có người yêu thầm mẹ cháu, sau đó tìm Nguyễn Hạo Thần gây chuyện.” Đường Minh Hạo đối với mẹ của mình vẫn rất hiểu, mẹ thích Nguyễn Hạo Thần, không có khả năng sẽ dễ dàng thích người khác được.

“Bé Minh Hạo, dì cảm thấy cháu phân tích quá đúng.” Sở Bách Hà liên tiếp gật đầu, nghe thấy lời của bé Minh Hạo, cô ta cũng cảm thấy sẽ là loại khả năng này: “Vậy chúng ta bây giờ còn cần làm chút gì đó không?”

“Trước tiên xem đã rồi nói.” Khóe môi của Đường Minh Hạo hơi nhếch lên, cậu nhóc bây giờ cho dù muốn làm gì đó cũng không có cơ hội, tốc độ của phòng bao số 10 quá nhanh rồi, cậu nhóc cũng tranh không lại.

Lúc này, số hiển thị trên màn hình đã đến 3 tỷ.

Vừa tròn 3 tỷ, là giá của phòng bao số 10.

Cố Ngũ nhìn thấy đã đến 3 tỷ, trực tiếp mỉm cười: “Lão đại, được rồi.”

Cố Ngũ cuối cùng dừng lại, không có tiếp tục ấn chuông nữa!!

Tiếng chuông ở hội trường cuối cùng cũng dừng lại, nhất thời cuối cùng khôi phục sự yên tĩnh.

Mọi người trong đại sảnh đều còn chưa hoàn hồn, không quá rõ đã phát triển đến tình huống gì rồi?

“Hửm? Sao lại dừng lại rồi? Tình huống gì thế?”

“Không biết? Ai dừng lại rồi?”

“Hình như là bên phía cậu ba Nguyễn dừng lại.”

“Đã đấu giá đến 3 tỷ rồi, còn không dừng thì thiệt chết rồi, cậu ba Nguyễn là người thông minh, dừng lại cũng bình thường.”

“Cậu ba Nguyễn dừng lại là bình thường? Tôi sao cảm thấy cậu ba Nguyễn giống như là cố ý vậy?”

“Nhỏ giọng chút, trong lòng biết là được.”

“Nếu anh Mặc đã thích vật phẩm đấu giá này như thế, vậy tôi nhường cho anh Mặc vậy.” Trong phòng bao số 9, giọng nói của cậu ba Nguyễn truyền đến, giọng nói nhẹ nhàng, từng chữ lại cực kỳ rõ ràng, từng chữ lọt vào tai mỗi người đều rõ ràng như thế.

Đương nhiên, cũng bao gồm cả tai của Thành thiếu chủ.

“Thành thiếu chủ, chúng ta, chúng ta hình như mắc bẫy rồi.” Khóe môi của Cường không khỏi giật giật, vừa rồi Thành thiếu chủ trực tiếp đối đầu với cậu ba Nguyễn, anh ta căn bản không ngăn được.

Một cái đĩa nát như vậy đấu giá đến 3 tỷ, sau đó cậu ba Nguyễn lại đột nhiên dừng lại, hơn nữa còn chen cho con số tròn trĩnh như thế, Cường nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu ba Nguyễn là cố ý.

“Mắc bẫy gì? Không phải chỉ là 3 tỷ thôi sao? Khá thú vị.” Thành thiếu chủ lại không cho rằng như vậy, anh ta ngược lại cảm thấy vừa rồi khá kích thích, còn 3 tỷ, anh ta thật sự không để vào mắt.

“Thành thiếu chủ, chúng ta có thể không tùy hứng như vậy được không? Cậu ba Nguyễn rõ ràng là chắc chắn chúng ta sẽ theo, cố ý thiết kế bẫy chúng ta, thứ này không đáng tiền, đấu giá 3 tỷ ngược lại cũng không tính là gì, nhưng nếu như đổi lại thứ đáng tiền, cao hơn mười lần trăm lần như thế, vậy không phải là con số nhỏ.” Cường cảm thấy ở tình huống này, anh ta bắt buộc phải nhắc nhở Thành thiếu chủ, không thể để Thành thiếu chủ làm loạn.

3 tỷ mất thì mất, nhưng không thể tiếp tục như thế được.

“Chúng ta thiếu tiền sao?” Thành thiếu chủ đảo mắt, liếc nhìn Cường, lời nói thật sự thật thản nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.