Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1804:




Chương 1804

“Bà Nguyễn quỳ dưới cô Tô trước mặt công chúng cũng chỉ là lên mặt kẻ cả để lừa một cách có đạo đức, muốn mọi người lên án cô Tô thôi, suýt nữa chúng ta đã mắc bẫy họ rồi.”

Lúc này tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, mọi người vây xem hiểu ra chân tướng, nhìn rõ bộ mặt thật của ông bà Nguyễn, cho nên dù bây giờ bà cụ Nguyễn vẫn đang quỳ dưới đất cũng chẳng ai nói thay bà ta.

Giờ phút này càng chẳng có ai cảm thấy bà Nguyễn đang quỳ dưới đất đáng thương mà ngược lại chỉ thấy đáng ghét.

Hai người già này đúng là xấu xa.

Nguyễn Hạo Thần đã xuống xe, nhưng anh chỉ đứng phía sau đám người, không tiến lên.

Trong tình huống này, Tô Khiết đã hoàn toàn thắng lợi, anh không cần phải ra mặt nữa, mà hoàn cảnh này cũng không thích hợp để anh ra mặt.

Dù sao đó cũng là ông bà nội anh, là bề trên của anh, nhưng không phải anh bận tâm đến tình cảm và thể diện của ông bà Nguyễn.

Anh hoàn toàn đang nghĩ cho Tô Khiết, nếu bây giờ anh ra mặt giúp cô thì sẽ không hay, còn phản tác dụng.

Trong một chiếc xe khác, Đường Minh Hạo mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng âm trầm nhưng trên người lại tản ra khí thế kinh người, tài xế Tiểu Lưu ngồi ở ghế trước chỉ cảm thấy cổ họng lạnh buốt, người cứng đờ, không dám cử động cũng không dám nói linh tinh.

Tuổi còn nhỏ mà đã đáng sợ thế này, anh nhìn ra được cậu chủ nhỏ đang tức giận.

Ừm, bây giờ cậu chủ nhỏ đang rất tức giận!

Đường Vũ Kỳ cũng rất giận, chỉ là công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không che giấu như Đường Minh Hạo, cô bé thể hiện rõ sự giận dữ của mình trên mặt.

“Bọn họ bắt nạt mẹ hết lần này đến lần khác, thật sự rất quá đáng.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chu miệng, trong giọng nói đầy vẻ giận dữ: “Anh, bọn họ bắt nạt mẹ như vậy, lẽ nào chúng ta mặc kệ sao?”

Đường Minh Hạo nhìn em gái nhưng không nói gì, một số chuyện không cần phải nói, quan trọng nhất là xem cách giải quyết.

Đương nhiên giải quyết những rắc rối này để cậu bé tự xử là được rồi, không cần em gái ra mặt, cũng không cần để em ấy biết.

Em gái cậu chỉ cần vui vẻ mỗi ngày, vô lo vô nghĩ là được.

“Anh, họ thật sự là cụ của chúng ta sao?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không nghe thấy câu trả lời của anh trai cũng không hỏi tiếp, chỉ là bây giờ cô bé đang rất nghi ngờ thân phận hai người già đang bắt nạt mẹ của bé.

Họ là ông nội, bà nội của ba thì tức là cụ ông, cụ bà của bé, là người thân của cô bé, thế nhưng sao họ lại đối xử với mẹ như này?

Người thân như vậy, bé và anh tra có cần nhận nữa không?

Đường Minh Hạo nhìn vẻ mặt có chút rối rắm của em gái, ánh mắt cậu hơi trầm xuống, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn: “Vũ Kỳ, em nhớ kỹ chỉ cần có anh trai ở đây, em có thể tuỳ theo ý mình, muốn làm gì thì làm, em không cần ép buộc bản thân để chiều theo ý bất kỳ ai.”

Em gái cậu không cần phải chiều lòng ai hết, càng không cần lấy lòng bất kỳ kẻ nào và tương tự, mẹ của bé cũng không cần làm vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.