Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1691:




Chương 1691

Quản gia là người duy nhất biết chuyện năm đó, vì năm đó là ông ta cứu ông về, nhưng ông ta lúc đó chưa từng gặp người phụ nữ đó.

“Thành chủ, người cũng đã lâu không để ý chuyện trong thành rồi, nghe nói tình hình bên dưới ngày càng loạn.” Quản gia thấy bức tranh đã sắp vẽ xong, thầm thở ra một hơi, cẩn thận nhắc tới chuyện trong thành.

Ông ta hy vọng thành chủ có thể vực dậy tinh thần, lại lần nữa quản lý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, không chỉ là vì nó, càng là vì bản thân thành chủ.

Mấy năm nay, thành chủ không để ý chuyện bên ngoài, ông đã nhiều năm không ra khỏi thành rồi, thậm chí còn không rời khỏi tòa lâu đài này.

Thành chủ nhốt chính mình trong lâu đài như vậy, chuyện làm hàng ngày chính là vẽ chân dung.

Quản gia lo lắng nếu còn tiếp tục như vậy thì thành chủ sẽ…

Người đàn ông như không nghe thấy lời quản gia, vẫn chăm chú vẽ tranh của mình, giống như toàn bộ thân thể, toàn bộ trái tim, toàn bộ linh hồn đều hoàn toàn chìm đắm trong bức chân dung.

Quản gia thấy dáng vẻ này của ông thì sắc mặt khẽ thay đổi, ánh mắt càng thêm vài phần lo lắng, ông ta sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ này của thành chủ.

Thành chủ như vậy giống như không có gì vương vấn, giống như lúc nào cũng có thể rời đi…

“Thành chủ, gần đây rất nhiều việc làm ăn của Quỷ Vực Chi Thành đều xảy ra vấn đề, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.” Quản gia không muốn để ông tiếp tục chìm đắm như vậy nữa, ông ta nghĩ cố gắng tìm chuyện để ông làm cũng tốt.

“Để Thành đi xử lý đi.” Người đàn ông cuối cùng trả lời một câu, nhưng mặt lại không chút thay đổi cảm xúc nào, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bức tranh, chính xác hơn là nhìn vào người trong bức chân dung.

Trong bức chân dung, ngoại trừ không nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ thì những thứ khác đều rất sinh động, tư thái đó, mái tóc dài buông xõa đó, bộ quần áo mỹ lệ đó, đều xinh đẹp như vậy.

Bộ ngực căng tràn, bờ eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài, đều rất vừa vặn, mỗi một bức đều rất chuẩn xác, chưa từng sai lệch.

Ông ngắm bức chân dung, ngắm mãi liền xuất thần, suy nghĩ của ông dần phiêu đãng, hoàn toàn chìm vào hồi ức của mình, ánh mắt ông ngày càng hoang mang, ngày càng mơ màng.

Ông như vậy có cảm giác xa xôi hoàn toàn cách biệt thế gian, giống như vạn vật trên đời đều không thể tiến vào thế giới của ông!

Mà ông cũng không nhìn thấy chúng.

“Thành chủ, tình huống lần này Thành xử lý không tốt.” Quản gia thấy dáng vẻ của ông thì đáy lòng khẽ run rẩy, thầm thở dài, bỗng cất cao giọng.

Ông ta biết, lúc thành chủ vẽ chân dung thì điều không mong muốn nhất là bị quấy rầy, nhưng ông ta bây giờ lại không thể không quấy rầy.

Nhưng cho dù quản gia nâng cao âm lượng, người đàn ông vẫn không chút phản ứng, vẫn chìm vào thế giới của mình, không thể hồi thần.

“Thành chủ, thành chủ…” Quản gia càng cất cao giọng, liên tục gọi vài tiếng.

Người đàn ông cuối cùng đã có phản ứng, ông khẽ cau mày, sau đó ngước mắt nhìn quản gia, ánh mắt đó rất nhạt, nhạt tới mức không có chút cảm xúc nào, nhạt đến thoát ly khỏi hồng trần.

“Thành chủ, chuyện lần này rất nghiêm trọng, Thành không giải quyết được.” Quản gia thấy ông cuối cùng đã có phản ứng liền lặp lại lời vừa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.