Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1666:




Chương 1666

Vừa rồi anh nói có gì sai sao? Hoàn toàn không sai!

Cuộc đọ sức giữa đàn ông với đàn ông hoàn toàn không vấn đề, trừ khi…

Ánh mắt Đường Lăng lóe lên, sau đó chậm rãi nói: “Hay là chúng ta chính thức đánh một trận.”

Về phần đánh như thế nào, anh cảm thấy anh có thể từ từ suy tính một chút.

“Ai muốn đánh nhau với anh? Anh bị điên rồi?” Lâm Bối nghe anh nói muốn đánh một trên, khuôn mặt liền tái đi, ai muốn đánh nhau cùng anh, anh muốn đánh nhau với anh?

Bệnh tâm thần! !

Nếu cậu ta có thể đánh thắng được Đường Lăng thì còn phải chịu đựng thế này sao?

Lúc Lâm Bối nói chuyện hơi cúi đầu, sau đó đúng lúc nhìn thấy chân Đường Lăng, đôi mắt Lâm Bối nhanh chóng lóe lên, sau đó lặng lẽ giơ chân, âm thầm dùng sức muốn giẫm lên chân Đường Lăng.

Từ trước đến nay tính cảnh giác của Đường Lăng luôn rất cao, đương nhiên phát hiện động tác nhỏ này của cậu ta, đang lúc chân Lâm Bối nâng lên, chân Đường Lăng đột nhiên động một cái, nhấc chân cậu ta lên, sau đó trực tiếp hướng sang bên cạnh.

“A…” Lâm Bối trực tiếp bị anh kéo dang chân rộng ra, ngồi thẳng xuống đất, hai chân đột nhiên bị kéo ra, cảm giác đau xót đó thật sự không có cách nào để hình dung.

Lâm Bối dùng sức hít thở, muốn đứng người lên, nhưng là trong lúc nhất thời lại đứng không dậy nổi.

“Cái kỹ năng xoạc chân của cậu luyện cũng không tệ!” Đường Lăng đứng ở bên cạnh nhìn, chẳng những không giúp đỡ mà còn châm chọc nói.

Thân thể Lâm Bối ngã hướng về phía trước.

Giờ phút này, Đường Lăng ngồi chồm hổm trước mặt cậu ta, vậy nên khi Lâm Bối bổ nhào về phía trước như thế liền trực tiếp nhào đến trên người Đường Lăng.

Môi của cậu ta áp lên trên môi Đường Lăng.

Tất cả xảy ra quá mức đột ngột, Đường Lăng cũng chưa kịp phản ứng, không kịp làm gì cả.

Mắt thấy môi Lâm Bối sắp áp lên môi Đường Lăng, Lâm Bối vội vàng quay mặt lại, nhưng vẫn không hoàn toàn tránh được.

Sau đó môi Lâm Bối cứ như vậy đặt trên gương mặt của Đường Lăng.

Hôn! Hôn thật rồi! !

Ngay lúc này, Lâm Bối đột nhiên có cảm giác muốn chết, nếu giờ phút này có một cái lỗ, cậu ta nhất định sẽ chui vào không chút do dự.

Cậu ta, cậu ta vậy mà hôn Đường Lăng, mặc dù không hôn vào miệng, nhưng việc này cũng khiến cho cậu ta không tiếp nhận được.

Thân thể Đường Lăng hơi ngửa ra, nhìn về phía cậu ta, khóe miệng giật giật có mấy phần ý cười, mấy phần thâm ý khác, còn có một chút cảm giác du côn.

Lâm Bối nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Lăng, có chút ngẩn người.

Lâm Bối nhìn chằm chằm vào Đường Lăng, chỉ hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng một chữ cũng không nói ra.

Lúc này Đường Lăng mởi thả cậu ta ra và đứng lên, nhưng nụ cười trên mặt lại sâu hơn mấy phần.

Hóa ra anh là như vậy, Đường Lăng! !

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.