Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 132:




CHƯƠNG 132

“Điện thoại của ai? Có cần lén lén lút lút vậy không?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, đôi mắt khẽ híp đã che giấu rất nhiều ánh sáng lạnh, nhưng giọng nói nghe lại làm người ta vô cùng kinh hãi.

Hơn nữa, lúc anh nói bốn chữ lén lén lút lút còn cố ý nhấn mạnh.

Nghe lời của anh, ánh mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, trên hiệp nghị của họ viết rất rõ ràng, phải tôn trọng riêng tư của đối phương, theo lý mà nói, cô hoàn toàn có thể dùng lời như vậy để trả lời anh.

Nhưng mà, lúc này, những lời đó, cô lại không thể nói ra.

Cô trước giờ trời không sợ đất không sợ, tại sao ở trước mặt anh, lại cứ sợ hãi chứ.

Thấy cô không nói chuyện, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần càng thêm lạnh lẽo, đây là cái gì cô cũng không muốn cho anh biết sao?

Học trưởng đó đối với cô mà nói quan trọng tới vậy sao?

Nhìn cô đang đứng ở xa xa, Nguyễn Hạo Thần hít sâu một hơi, sao anh lại muốn bóp chết cô như vậy chứ?

“Đến đây.” Nguyễn Hạo Thần cực lực khiến mình duy trì bình tính, mới nhịn được kích động muốn bóp chết cô.

Tô Khiết nhìn dáng vẻ lúc này của anh, đầu quả tim run rẩy, anh lúc này rất đáng sợ, rất nguy hiểm, cô đi tới không biết sẽ có kết cục gì?

Nhưng Tô Khiết biết, nếu cô không đi tới, vậy kết cục nhất định sẽ càng thảm hơn.

Cho nên, Tô Khiết vẫn di chuyển bước chân, đi đến cạnh giường, chỉ là, lúc này bước chân cô di chuyển rất chậm, rất chậm.

Nguyễn Hạo Thần thấy tốc độ chậm chạp của cô, hàm răng thầm nghiến lại, cái tốc độ như ốc sên bò này của cô, cô đang định đi tới mai sao?

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đứng dậy, anh muốn trực tiếp kéo cô tới, nếu không đại cam thấy anh có lẽ sẽ bị cô bức điên mất.

Nhưng chính vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, động tác Nguyễn Hạo Thần dừng lại, lấy điện thoại ra, lúc thấy hiển thị trên điện thoại, đôi mắt anh lại híp lại – điện thoại của đại ca

Cô vừa mới cúp điện thoại của đàn anh thì anh cả lại gọi điện thoại đến cho anh?

Đây là một sự trùng hợp? Hay là…

Nguyễn Hạo Thần nhìn điện thoại ở trong tay nhưng cũng không nhận, đôi mắt thâm thúy dường như lại âm trầm hơn mấy phân, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tô Khiết nhìn anh, cảm thấy có chút kỳ quái.

Điện thoại liên tục vang lên rất nhiêu lần, trong lúc điện thoại sắp tắt rồi thì Nguyễn Hạo Thần vẫn ấn nút trả lời:

“Anh cả.”

Giờ phút này, giọng nói của anh vẫn như bình thường, không mang theo bất kỳ sự khác lạ nào.

“Tối hôm nay tôi quay về rồi, có muốn gặp nhau không?” Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia điện thoại vẫn trầm mạnh và đều đặn như bình thường.

“Bây giờ à?” Lông mày của Nguyễn Hạo Thần chau lại, mắt anh lại nhìn vê phía Tô Khiết một lần nữa.

“Buổi sáng ngày mai anh phải rời khỏi rồi, lần tiếp theo trở về lại không biết là khi nào.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia đưa ra một lời giải thích hiếm hoi.

Con ngươi của Nguyễn Hạo Thần khế lóe lên, từ trước đến nay anh cả đều tích chữ như vàng, rất hiếm khi giải thích cái gì đó với người khác, hôm nay thật sự đúng là khó có được…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.