Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 175: Phiên ngoại - Kiếp trước (2)




Cuộc gặp mặt vào ngày nghỉ tiếp theo đã tới rồi, chỉ là thời tiết không tốt, có mưa.
Lúc Từ Hương Quyên ra cửa còn chưa có mưa, chỉ là trời thấy âm u kiểu muốn mưa xuống, nên cô có mang theo dù, còn cố ý thay giày có thể chịu mưa nữa.
Quả nhiên nửa đường mưa xuống này, còn may không phải cứ mưa liên tục, đường đất còn có thể đi.
Chờ tới chỗ cây táo đã hẹn, Chu Trình Ninh đã đang căng dù chờ cô.
Từ Hương Quyên, “Hôm nay đi ký túc xá của anh đi, bên ngoài mưa lớn.”
Bác gái Tiền đã nói với cô vụ anh ngủ lại ký túc xá trường học. Chỗ này hẳn là cách ký túc xá không xa.
“Anh…… ký túc xá của anh, ký túc xá có lẽ không tốt lắm.”
“Em là đối tượng của anh, còn không thể đến ký túc xá của anh à?” Từ Hương Quyên đã có thể tự xưng đối tượng rồi.
Chu Trình Ninh nghe thấy được chữ đối tượng kia, trái tim bất an mấy ngày nay phảng phất cuối cùng đã đáp xuống được bến an toàn, “Có thể, anh dẫn em đi.”
Từ Hương Quyên: “Anh dẫn em đi thì đừng có đi theo sau lưng em chứ, em không biết đường, anh đi lên đằng trước đi.”
Ký túc xá cũng là mấy năm gần đây mới xây, cô không biết ở đâu.
“A, được… được.” Chu Trình Ninh đi lên đằng trước Từ Hương Quyên.
“Anh đi nhanh như vậy làm gì! Em lại không có ăn anh!” Từ Hương Quyên thật không biết làm sao mà bác gái Tiền lại tìm được một bảo bối như này đến cho cô được.
Chu Trình Ninh vốn dĩ đã cao ráo chân dài, lại bởi vì đằng sau có “đối tượng” đi theo, khó tránh khỏi hoảng loạn, bước chân nhanh hơn rất nhiều, nghe thấy con gái người ta kêu mới biết được phải thả chậm bước chân.
Còn may ký túc xá không xa, ôi rốt cuộc đã tới rồi.
Bên ngoài trời mưa, trong ký túc xá cũng bắt đầu mưa nhỏ.
Chu Trình Ninh nhanh chóng lấy chậu tới hứng nước.
Từ Hương Quyên xách theo rổ tới, cô không có nhiều lời về vụ hoàn cảnh trong ký túc xá.
Ký túc xá này thật sự quá kém, đã nhỏ thì thôi đi, còn rỉ mưa nữa. Chẳng qua đây là ký túc xá của trường, còn cho giáo viên ở mà không cần tiền nữa, nên có nhiều oán giận hơn nữa cũng phải nghẹn đi.
Xốc tấm vải trên rổ lên, lộ ra bánh bao bên trong, Từ Hương Quyên lấy ra một cái bánh bao, “Em mang bánh bao cho anh nè, em làm bánh bao đậu đũa dưa muối, còn nóng này.”
Lúc này đã gần 2 giờ chiều, cơm trưa hẳn là đã tiêu hóa một chút rồi, nên cái bánh bao còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay cô hẳn là sẽ không làm anh no căng.
Có hồ lồ ngào đường đứng đằng trước, nên lần này có bánh bao cũng không phải khó nhận đến vậy.
Trưa nay Chu Trình Ninh ở trong ký túc xá của mình nấu cháo ăn, ăn cả một bụng nước, vốn đang không có cảm giác, nhưng nhìn thấy bánh bao liền cảm thấy đói bụng.
Nhận lấy bánh bao cắn một miếng, rất mau Chu Trình Ninh liền ăn hết sạch phần dư lại.
Từ Hương Quyên thấy thế, “Anh đừng có ăn gấp quá, vẫn còn nè, cả chỗ này đều là của anh, đừng có ăn cho no căng, giữ lại mấy cái để tối ăn nữa.”
Chu Trình Ninh lại cầm một cái, trầm mặc mà ăn hết cái thứ hai, sau đó đứng dậy đi lấy đồ.
Từ Hương Quyên thì lại là nhìn ngó khắp nơi một lần.
Chỗ này đích xác quá nhỏ, quét mắt vài lần có thể nhìn hết toàn cảnh, nếu là cô chắc chắn là ở không quen, phòng ngủ của cô còn lớn hơn cái ký túc xá này gấp hai lần, còn sẽ không để Chu Trình Ninh thẳng đầu lên liền phải chạm đến xà nhà.
“Tiểu Quyên, cho em cái này này.” Chu Trình Ninh đưa một cái tay nải vải cho Từ Hương Quyên.
Từ Hương Quyên vuốt tay nải, cảm thấy không thích hợp. Vốn dĩ nếu không cảm giác ra cái gì, cô liền không hỏi với cũng không mở ra, mà trực tiếp mang về nhà.
Lúc này lại cảm giác ra được, cô liền trực tiếp mở ra. Thấy được thứ bên trong rồi, cô buộc lại tay nải đưa về lại, “Bộ anh choáng váng rồi hả? Không sợ em là người phụ nữ hư hỏng lừa tiền anh à? Tiền này tự anh giữ đi, nên giấu chỗ nào liền giấu chỗ đó.”
Chu Trình Ninh tay cầm lấy tay nải, “Tiền này cho em, anh cũng không tiêu xài gì.”
“Nào có ai vừa đi lên là trực tiếp nhét tiền? Anh không tiêu tiền, em cũng không thể lấy tiền của anh, em còn chưa phải vợ anh.”
Một người nói đến vợ, rốt cuộc biết đỏ mặt, còn một người khác nghe thấy vợ, cũng đỏ mặt luôn. Hai người trẻ tuổi song song ngồi bên nhau, trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện.
Vẫn là Từ Hương Quyên mở miệng trước, “Sau khi chúng ta kết hôn rồi, anh đến ở với em, nhà em có sân viện mới. Tình huống nhà anh em cũng biết chút rồi, dù sao anh không cần thấy có gánh nặng, hai chúng ta kết hôn, anh chính là người đàn ông của em, sân viện nhà em chính là nhà của anh.”
“Ba mẹ em hẳn là sẽ phản đối em ở bên anh nhỉ.”
Cha mẹ nhà có điều kiện tốt đều không muốn gả con gái cho anh.
Từ Hương Quyên, “Bọn họ phản đối cũng vô dụng, trong nhà cứ nghe em. Em vừa ý anh, em sống với anh, lại không phải bọn họ sống với anh.”
Chủ yếu vẫn là mẹ cô phản đối, còn ba cô ở chính giữa làm cỏ đầu tường ba phải.
Chu Trình Ninh kiên trì đưa tiền cho Từ Hương Quyên, “Tiểu Quyên, tiền đưa cho em.”
Từ Hương Quyên cứ cảm thấy trước kết hôn mà nắm chặt tiền của nhà trai trong tay thì không hay, “Chờ sau khi kết hôn lại để em quản là được.”
Chu Trình Ninh, “Anh sợ làm mất, em bảo quản giúp anh…… Đây cũng là tiền lễ hỏi kết hôn.”
Từ Hương Quyên, “Lễ hỏi em muốn 800, chỗ anh đây không chỉ có 800 đúng không?”
Chu Trình Ninh: “Có 1200, là tất cả tiền của anh.”
Anh giữ mấy mao tiền là đủ rồi, tháng này cũng sắp sửa phát lương.
Từ Hương Quyên không nghĩ tới Chu Trình Ninh sẽ thành thật như vậy, “Sao anh lại ngốc vậy, đưa hết tiền cho em như này luôn! Em không muốn làm vợ anh, chỉ lấy tiền của anh đi có được không hả?”
Người thành thật Chu Trình Ninh nghe thấy câu đó, “Tiền có thể lấy đi.”
“Vợ có thể lấy đi được chứ?”
Chu Trình Ninh không biết nên nói tiếp thế nào, rõ ràng hẳn là ba chữ rất đơn giản, chính là không nói nên lời được.
Từ Hương Quyên biết anh như con trai sông, cũng không ép anh, chẳng qua tiền không thể thu, đây là nguyên tắc.
Đều đã nói đây là tất cả tiền của anh, nếu bị cô lấy đi, tối đến chẳng phải là phải mơ thấy ác mộng.
Như cô là không có yên tâm mà đưa tiền cho một người chỉ mới gặp hai lần đâu.
“Tiểu Quyên, có phải em ghét bỏ anh hay không, rồi liên đới cũng ghét bỏ tiền của anh?”
Từ Hương Quyên, “Có ghét bỏ anh cũng sẽ không ghét bỏ tiền, tiền là chưa kết hôn không thể thu, chờ lúc kết hôn rồi lại đưa em, một phân cũng không được thiếu.”
“Được, chờ muốn kết hôn lại đưa cho em.” Chu Trình Ninh cất tiền về lại.
Từ Hương Quyên thấy anh giấu tiền còn rất bí ẩn, lúc này mới yên tâm chút. Nhiều tiền như thế cất chỗ này không an toàn đâu, phải đề phòng trộm.
Giấu kỹ tiền rồi, Chu Trình Ninh về ngồi lại bên người Từ Hương Quyên.
Hai người đều ngồi ở mép giường.
Ký túc xá thật sự quá nhỏ, anh cũng không có chỗ đặt ghế dựa, chỉ có một cái bàn nhỏ, lúc ăn cơm thì kéo bàn nhỏ đến bên mép giường, rồi ngồi ở mép giường mà ăn là xong.
Không có ghế dựa, cho nên hai người chỉ có thể ngồi ở mép giường.
“Anh cao như vậy, ngủ giường này phải co cóng đúng không.”
Giường này cũng không dài, nhìn ra được là nếu cô nằm xuống cũng chỉ còn trống lại cỡ nửa bàn tay.
Mà Chu Trình Ninh rõ ràng là cao hơn cô không chỉ một bàn tay.
“Ừm, chẳng qua ngủ được, ngủ quen rồi.”
Từ Hương Quyên, “Sân viện mới nhà em giường rất lớn, hai ta ngủ trên đó chắc chắn đủ, con của hai chúng ta cùng ngủ chung cũng đủ luôn, cái giường kia ngủ thoải mái.”
Cũng còn chưa kết hôn đã nhắc tới con cái, Chu Trình Ninh càng thêm không biết nên tiếp lời như thế nào.
Trong lúc nhất thời lại là trầm mặc.
Từ Hương Quyên ngồi trong chốc lát cũng không lưu lại, đưa bánh cho anh để tự anh cất vào chén của chính mình, cô thì xách theo rổ không muốn đi, “Bên ngoài mưa nhỏ rồi, em phải đi đây, lần sau tới tìm anh, không cần tới dưới cây táo chờ em, em trực tiếp tới ký túc xá anh luôn.”
“Lần sau em muốn tới lúc nào?” Thấy Từ Hương Quyên không có nói thời gian, cũng không tính toán nói luôn, Chu Trình Ninh vội vàng hỏi.
“Không biết khi nào sẽ tới, chẳng qua anh yên tâm đi, sẽ không tới lúc anh đi dạy, đều chọn ngày nghỉ của anh để tới tìm anh.”
“Để anh đưa em đi một đoạn đi.”
“Không cần, anh đừng có dẫm dơ giày, khó chà lắm.” Từ Hương Quyên căng dù ra đi vào màn mưa phùn.
Chu Trình Ninh nhìn theo thân hình mảnh khảnh kia rời đi.
Trở lại ký túc xá nhìn đám bánh bao, cứ cảm thấy mình nên trả lời câu đó.
Trả lời cái gì?
Trả lời không thể.
Vợ lấy đi được chứ?
Không thể.
Sao miệng lại vụng như vậy chứ, có phải bởi vì không biết ăn nói, nên cô ấy mới không cho thời gian cụ thể hay không nhỉ.
Ý của cô ấy là có lần sau hay không cũng không phải số lần chuẩn xác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.