Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 13: Chương 13






Chu Trình Ninh kết thúc 2 tiết buổi sáng xong liền xin nghỉ với hiệu trưởng, nhờ 2 vị giáo viên ngữ văn khác hỗ trợ dạy thay.
Giáo viên ngữ văn của trung học bọn họ có 3 người, anh là nhiều tiết nhất, một giáo viên ngữ văn trong đó chính là thầy Lưu cùng ăn cơm trưa.
Giáo viên trong trường không nhiều lắm, cũng không có chia tổ rõ ràng, giáo viên dạy học nào nhàn một chút sẽ còn làm luôn cả giáo viên thể dục đi dạy, xin nghỉ không có chế độ gì, chỉ cần tìm hiệu trưởng phê cho chủ nhiệm phòng tài vụ và kế toán là xong.
Giữa trưa, ăn cơm, thầy Lưu liền hỏi có phải trong nhà thầy Chu có chuyện gì hay không?
Rốt cuộc này đây đã đi làm cũng được 4-5 năm, anh ngẫu nhiên có việc tìm giáo viên dạy thay là có, nhưng thầy Chu thì cho tới giờ chưa bao giờ xin nghỉ.
Này đây đột nhiên muốn xin nghỉ một ngày, còn rất hiếm lạ.
Chu Trình Ninh nghe thầy Lưu hỏi, "Ngày mai tôi đi cùng vợ tôi đến huyện thành gửi gói đồ với thư.
"
"Đi xe khách đến huyện thành này cần phải canh cho sớm, cả trấn mỗi ngày chỉ có một lượt xe khách này, không đi sớm chút thì cũng không có chỗ ngồi.
" Thầy Tôn có kinh nghiệm ngồi xe khách.
Chu Trình Ninh còn chưa nghĩ đến mấy cái đó, thầy Tôn nói, anh vội vàng hỏi, "Xe khách 8 giờ, cần phải đến trước bao lâu mới có thể có chỗ?"
"Ít nhất phải 1 tiếng đi, có đôi khi 6 giờ rưỡi đi cũng có người ngồi rồi, cũng không cần quá sớm, cỡ 1 tiếng là được, rốt cuộc không có mở cửa xe sớm như vậy, có điều rất nhiều lúc xe ở ngay đó, tài xế còn chưa tới, người cũng đã ngồi đầy.
"
Chu Trình Ninh: "Tốt, cảm ơn thầy Tôn nhắc nhở, ngày mai tôi với vợ xuất phát sớm một chút.
"
Thầy Vương cảm khái, "Thầy Chu, kiểu chồng săn sóc giống cậu thế này không nhiều lắm đâu.

"
"Vợ tôi sinh con không được mấy tháng, thân thể tương đối yếu, tôi liền đi cùng cô ấy.
"
Nói đến đứa con không được mấy tháng, trong lòng mấy anh thầy hiểu rõ mà không nói ra, thầy Lưu: "Săn sóc vợ là nên, rốt cuộc sinh con chính là đi một chuyến tới quỷ môn quan.
"
Vợ thầy Chu sinh con trai, mấy người bọn họ có biết, nhưng không có mở miệng hỏi qua chuyện tiệc rượu trăng tròn, chính thầy Chu cũng chưa từng nhắc, nghĩ đến hẳn là vợ thầy Chu không quá hoan nghênh thân thích bè bạn của bên thầy Chu tới uống rượu.
Tính tình này của thầy Chu, ở nhà khỏi cần nghĩ cũng biết là không có bất luận cái gì mà địa vị gia đình.
"Đúng vậy, làm mẹ vất vả mười phần! Hiện tại cũng không cho phép, về sau chúng ta không cần trẻ con nữa, 2 đứa là đủ rồi.
"
!
Ngày hôm qua bận cả ngày, chưng màn thầu bánh bao, bánh bao là bánh bao nhân chay, là bánh bao nhân cải mai khô và bánh bao nhân rau xanh, màn thầy thì chưng màn thầu đường đỏ, mới ra khỏi lồng Qua Qua liền mỗi loại đều ăn một cái.
Hai vợ chồng hơn 5 giờ sáng đã dậy, ôm Qua Qua từ trong ổ chăn ra đưa đến nhà bà ngoại.
Ngưu Ngưu còn đang ngủ, nhân lúc bé còn đang ngủ thì nhanh chóng đi, bé con hai ba tháng kêu to lên quả thực muốn đau lòng chết ba mẹ, Qua Qua không biết ba mẹ muốn đi huyện thành, mới đầu còn đỡ, nhưng Từ Hương Quyên thật muốn đi, con bé liền đi theo.
Từ Hương Quyên: "Qua Qua, hôm nay bánh bao màn thầu nhà ông bà ngoại tùy tiện ăn, đi theo bóc hạt dẻ với ông ngoại, bóc tốt mẹ về khen thưởng con.
"
"Mẹ đi đâu?" Đối với một bé gái cả ngày đi theo mẹ, này đây mẹ vừa không có ở đây, lòng cô bé liền hoảng hốt.

"Mẹ có việc, phải đi gửi đồ cho cậu cả, xe không đủ cho Qua Qua ngồi, lần sau mang Qua Qua đi cùng được không? Qua Qua ở lại nhà ông bà ngoại, mẹ về làm đồ ngon cho Qua Qua ăn.
"
Thật vất vả mới khuyên Qua Qua ở lại nhà ông bà ngoại, Từ Hương Quyên nhanh chóng ra cửa, thuận tiện khóa lại cổng sân.
Chu Trình Ninh xách theo đồ đạc kiên nhẫn chờ ở ngoài cửa viện, không dám đi vào, sợ mới sáng sớm đã khiến cho mẹ vợ hỏa khí đầy cả bụng.
Lúc hai người đến đến chỗ xe khách đỗ, chưa đến 7 giờ, xe đã ngồi đầy người.
"Bác gái, chỗ này có thể cho bọn con một chỗ không?"
Tính tình bác gái này còn tốt, ôm lấy cái giỏ tre trên vị trí bên cạnh bà ấy lên đùi của mình.
Trên giỏ tre che vải lại, từ khe hở bên cạnh mà xem, hẳn là chút thổ sản vùng núi, không phải lấy đi huyện thành bày quán bán, thì chính là mang cho người nhà.
"Anh ngồi đi.
" Từ Hương Quyên thấy vị trí để trống ra, bảo Chu Trình Ninh ngồi xuống.
Chu Trình Ninh đương nhiên không có khả năng chính mình thì ngồi, mà để vợ mới vừa sinh con xong không lâu đứng bên cạnh, "Vẫn là em ngồi, anh đứng là được.
"
"Anh to tướng như này mà đứng ở đây không phải cố ý chặn đường sao? Bảo anh ngồi thì anh cứ ngồi.
"
"Cậu trẻ cứ ngồi đi, để cô bé ngồi trên đùi cậu không phải xong rồi.

" Bác gái mở miệng.
Nghe thấy đề nghị của bác gái, Chu Trình Ninh ngồi xuống, Từ Hương Quyên cảm thấy lời của bác gái cũng thật là một biện pháp, bảo Chu Trình Ninh đưa 3 cái gói đồ cho cô cầm, cô ngồi trên đùi anh.
Ba cái gói đồ, 2 cái muốn gửi ra ngoài, 1 cái là đồ ăn của bọn họ, cô chưng màn thầu với bánh bao, này đây bỏ cùng một chỗ, ôi thôi để cô ôm đầy cõi lòng.
Vị trí vốn dĩ đã không rộng lắm, lúc này càng chật chội, Chu Trình Ninh ôm lấy eo Từ Hương Quyên, chỉ sợ cô bị va chạm.
Chu Trình Ninh với Từ Hương Quyên đều là trông mặt thì non, ngồi như vậy thế là dẫn đến không ít ánh mắt, có là đối tượng cũng không tiện ngồi như vậy đi.
"Cô bé với cậu trẻ cũng là đi huyện thành bán đồ à?" Bác gái bên cạnh tán gẫu với Từ Hương Quyên.
"Bái gái ơi bác đừng có chê cười con, con nào là cô bé chứ, đều là mẹ của hai đứa nhỏ rồi, bọn con đi vào thành gửi đồ cho anh trai chị dâu.
"
"Ôi dào, hoàn toàn không nhìn ra đó, mấy tuổi rồi? Vợ chồng son đều là ba mẹ của hai đứa nhỏ rồi?"
"Con 24, ảnh 28, đứa lớn nhất của bọn con cũng hơn 3 tuổi rồi.
"
Chu Trình Ninh nghe thấy lời Từ Hương Quyên nói, cảm giác thỏa mãn liền lên đây, anh có vợ, còn có 2 đứa con, thật tốt.
"Trông y như mấy cô cậu 17-18 tuổi ấy.
"
Thì ra là vợ chồng son, nếu là vợ chồng son, mọi người liền không cho quá nhiều ánh mắt nữa, ai nấy đều nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Người bán vé tới trước, tuy Từ Hương Quyên ngồi trên đùi Chu Trình Ninh, nhưng vẫn cứ thu 1 mao tiền, trong xe có mấy người liền thu bấy nhiêu tiền.
Về sau còn tới không ít người, một xe chen chúc tràn đầy, tài xế là trễ nhất, phát động xe cũng là 8h10.
Hiện tại đường xá còn chẳng thế nào bằng phẳng, xe không ổn được vài phút đã bắt đầu xóc nảy lên, mùi trong xe cũng không dễ ngửi, đã có người phát ra tiếng nôn mửa, mọi người thấy nhiều không trách.

Từ Hương Quyên đã dựa vào trên người Chu Trình Ninh, nhắm mắt lại, mùi trong xe không quá dễ chịu, cái cửa sổ này cũng đẩy không ra, quả thực bí chết người.
Chu Trình Ninh cũng không dễ chịu, ôm lấy vợ dựa vào trên người mình, mặt dán vào cổ vợ, dựa vào mùi hương nhàn nhạt trên người vợ để che chắn cái mùi hỗn tạp trên xe.
Xe đến huyện thành là hơn 1 tiếng sau, "Bác gái, bọn con chờ người tản đi một đợt mới xuống, bác không vội chứ?"
"Không vội không vội, người đi xuống thì đi cũng mau.
"
Chờ cho trống được tầm tầm rồi, Từ Hương Quyên nắm lấy tay Chu Trình Ninh xuống xe, cô ngồi cả một đường, ấy có là chân sắt thép cũng phải bị cô ngồi cho tê rần cả.
Chu Trình Ninh xuống xe hoãn lại trong chốc lát mới nói với Từ Hương Quyên là có thể đi rồi.
Nhà ga đậu xe không có thứ tự như về sau, hoàn cảnh cũng không được tốt, bụi đất bay tứ tung, hai người liền nhanh chân mà đi mất.
Từ Hương Quyên nhớ rõ vị trí bưu cục, mười mấy năm cũng chưa thay đổi.
Gửi gói đồ với thư xong, cô liền xách theo Chu Trình Ninh đến tòa lầu bách hóa.
Chu Trình Ninh không quen thuộc với huyện thành, tuy cao trung có học ở huyện thành, nhưng mỗi ngày chỉ ở trong trường chứ không ra khỏi cửa, không có tiền ra ngoài mà, ngày tháng căng thẳng, một phân tiền bẻ làm hai mà dùng, cho nên đối với bất luận chỗ nào bán đồ gì của huyện thành đều không quá quen thuộc.
Ngay cả cung tiêu xã của trấn trên cũng chưa từng đi, ở trong thành cũng chỉ có thể đi theo sau Từ Hương Quyên, nên thật không hoài nghi sao mà vợ lại quen thuộc với trong thành như thế.
Từ Hương Quyên sợ mình tiêu xài phung phí, vào tòa lầu bách hóa cái này cũng muốn mua cái kia cũng muốn tậu, nên chỉ mang theo 20 tệ, phiếu lẻ và mấy phân mấy giác tiền xu.
Hôm nay hai vợ chồng đều cố ý mặc vào quần áo tương đối thể diện, tuy ở trong mắt Từ Hương Quyên vẫn là quá mức mộc mạc, nhưng tốt xấu là sạch sẽ chỉnh tề, không đến mức bị xem nhẹ.
Lúc này người bán hàng không có yêu cầu so kè lượng tiêu thụ gì, ai cũng không nhiệt tình, Từ Hương Quyên liền chậm rì rì mà dẫn theo Chu Trình Ninh đi "từng trải".
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.