Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 809:




Chương 809

Bắc Minh Quân bế Phỉ Nhi quay lại phòng nghỉ ở tầng 16.

Trong lúc vội vàng, tìm thấy bình xịt của Phỉ Nhi.

Mãi đến khi xịt thuốc vào miệng Phỉ Nhi, cô ta mới dần bình tĩnh lại…

Hôm nay gần như là hai lần lên cơn suyễn, Phỉ Nhi đã kiệt quệ về thể lực…

“Quân, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, hai đứa có còn muốn tiến hành không?” Giang Tuệ Tâm vội vàng đi vào thúc giục, quét nhìn khuôn mặt trắng bệch của Phỉ Nhi, lễ phục cũng bị ướt rồi, nhếch nhác mà tiều tụy.

Giang Tuệ Tâm suy nghĩ trong lòng, hồi nãy đã xảy ra chuyện gì rồi?

Phỉ Nhi theo bản năng nắm chặt lấy tay của Bắc Minh Quân: “Xin lỗi, Quân…em…”

Mi tâm Bắc Minh Quân lóe qua một tia mỏi mệt, trong đôi con ngươi sâu thẳm, hiện lên ánh sáng phức tạp: “Phỉ Nhi, nếu như em cảm thấy quá mệt rồi, anh có thể hủy bỏ lễ đính hôn hôm nay…”

Giang Tuệ Tâm có chút kinh ngạc!

Ngón tay thon dài mạnh mẽ của Bắc Minh Quân, theo bản năng giãy thoát ra khỏi tay của Phỉ Nhi, nắn nắn huyệt thái dương mang máng có chút đau.

Đầu não anh lóe qua khuôn mặt xinh đẹp bướng bỉnh của Cố Tịch Dao…mỗi lần anh đều tự nói với mình, phải nhớ Phỉ Nhi trước đây đã làm những gì cho anh, nhớ bản thân đã từng hứa với Phỉ Nhi thế nào, nhưng khi tiếp xúc đến đôi con ngươi trong veo của Cố Tịch Dao, anh lại chùn bước rồi…

Phỉ Nhi kinh ngạc thất sắc!

“Không…Quân, em không mệt…đừng hủy có được không, cầu xin anh…chúng ta đã lãng phí rất nhiều năm rồi…cầu xin anh đừng hủy vào giờ phút này…được không…anh có còn nhớ, 12 năm trước, anh đã đồng ý với em, nếu như em còn có thể sống, anh nhất định sẽ lấy em…anh còn nhớ không…Quân…”

Nước mắt của Phỉ Nhi lại sắp rơi xuống rồi.

Bắc Minh Quân thở dài một hơi.

Anh nhìn chằm chằm vào Phỉ Nhi, không ngờ, lời hứa dưới lúc nguy cấp năm đó, lại trở thành lời hứa mà hôm nay không thể không thực hiện!

Mà anh đã nợ cô ta.

“Quân…chúng ta đính hôn đi…có được không…” Phỉ Nhi lại vội vàng túm lấy bàn tay lớn mạnh mẽ của anh lần nữa, giống như sợ anh sẽ hủy bỏ vào bất kỳ lúc nào vậy, cô ta túm rất chặt…sự sợ hãi còn khó chịu hơn cả chết nữa…

Nhìn chằm chằm vào Phỉ Nhi một cái, Bắc Minh Quân quay mắt sang nhìn Giang Tuệ Tâm, trầm giọng nói—-

“Dì Tâm, làm phiền dì ra ngoài nói với bọn họ một tiếng, lễ đính hôn lập tức bắt đầu!”

Giang Tuệ Tâm khẽ nhíu mày, không ngờ vẫn không thể xoay chuyển cục diện này, nghĩ đến khuôn mặt cau mày của ông cụ, bà ta thở dài.

Giang Tuệ Tâm càng không ngờ, Cố Tịch Dao thật sự không có đến!

Xin lỗi, ông cụ, bà ta đã tận lực rồi…

“Được, dì đi ngay.”

Năm giờ chiều, tầng mười sáu của khách sạn Đông Phương cuối cùng cũng nghênh đón thời khắc làm lòng người phấn chấn——

Một cơn gió lạnh đang thổi ở thành phố A.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.