Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 775:




Trình Trình đối với lý tưởng vĩ đại này của Dương Dương, chỉ cười nhạt: “Cảnh sát cũng phải thi, cũng phải học bài.”

“Ô… Nhưng mà cảnh sát trên TV đều cầm súng cả, anh thấy người nào cầm bút làm cảnh sát chưa?” Dương Dương không phục chu môi.

“Cầm súng đều là cảnh sát cấp thấp đấu tranh anh dũng, chỉ có cảnh sát ngồi trong phòng làm việc mới là thủ trưởng, mà bọn họ đều cầm bút viết báo cáo.” Trình Trình lạnh lùng nói: “Dương Dương em muốn làm cảnh sát cấp thấp tùy thời phơi thây đầu đường hay làm cảnh sát cấp cao ngồi trong phòng làm việc hưởng điều hòa?”

Nghe thì rõ ràng làm cảnh sát cấp cao thoải mái hơn.

“Hu hu em không muốn…” Dương Dương lại rối rắm, liếc Trình Trình một cái, nghẹn nửa ngày mới phun ra được một câu- –

“Bắc Minh Tư Trình, anh là nhà tư bản vạn ác! ! !”

Thật sự không khác gì Bắc Minh Quân.

Nhà tư bản hút máu!

Ngay cả làm cảnh sát cũng muốn làm người bóc lột người khác!

“Ha ha, được rồi Dương Dương, mặc kệ Trình Trình có tính tư bản thế nào, thì anh cũng nói đúng, cảnh sát cũng phải thi, vậy con còn không đọc nhiều sách một chút, tương lại làm sao thi làm cảnh sát được đây?”

Cố Tịch Dao cười khổ, một tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Dương Dương, tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Trình, hai đứa con trai, một đứa từ nhỏ sống với cô ở tầng lớp phố chợ, một đứa lại sinh hoạt ở hào môn giàu có với Bắc Minh Quân, tư tưởng khác biệt lớn cũng là bình thường.

Cô cũng không hy vọng tương lai bọn nhỏ có nhiều tiền đồ thế nào, chỉ cần có thể đơn giản hạnh phúc là được rồi.

“Chán ghét… vậy phải làm cái gì mới không cần thi đây?” Dương Dương phồng hai cái má nhỏ.

Trình Trình liếc xéo, phun ra hai chữ: “Lưu manh.”

“A…” Dương Dương tròn mắt nhìn một cái, như là nhìn thấy được hy vọng ngập tràn, thì ra là thế à…

Cố Tịch Dao nhìn vẻ mặt của tên nhóc kia, lập tức biết rõ cậu nghĩ cái gì, cô kéo mạnh lỗ tai của Dương Dương, mắng to – –

“Cố Dương Dương, con dám làm lưu manh thử xem, xem mẹ có cắt đứt chân chó của con không…”

“Oa nha, đau mẹ… không dám không dám…”

Đúng lúc Dương Dương kêu cứu mạng, chuông cửa vang lên – –

Đinh đong đinh đông.

Vẻ mặt ba mẹ con căng thẳng.

Cố Tịch Dao thả lỗ tai Dương Dương ra, cười cười với bọn nhỏ.

Sau đó đứng dậy mở cửa – –

Nhưng không ngờ, ngay lúc cửa mở ra, Giang Tuệ Tâm đứng ở cửa ra vào!

Cố Tịch Dao khẽ giật mình.

“Cố Tịch Dao, không mời tôi vào ngồi chút sao?” Giang Tuệ Tâm cả người xa hoa, thong dong đi vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.