Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 757:




Chương 757

Sắc mặt anh chợt khựng lại, trừng chằm chằm vào cây xỏ giày trong tay cô, thông qua kinh nghiệm đau đớn khi bị cô dùng cây xỏ giày nện vào sau đầu trước đây, mãi đến bây giờ anh vẫn còn di chứng của cây xỏ giày!

Chỉ cần nhìn thấy cây xỏ giày, sau đầu lại bất tri bất giác cảm thấy co giật…

Shhh…

Anh hít một hơi lạnh.

“Người phụ nữ chết tiệt, cô rắp tâm đối nghịch với tôi đúng không? Cô vậy mà lại mua cái mới?”

Cô vung vẫy cây xỏ giày trong tay, diễu võ giương oai, vô cùng đắc ý: “Ừm hứm! Trừ phi anh hạ lệnh phong sát tất cả cây xỏ giày ở thành phố A! Nhưng mà, tôi cũng sẽ nghĩ cách để mua online từ các nơi khác trên thế giới! Bắc Minh Quân, nếu anh không trả các con cho tôi, tôi sẽ ngày ngày dùng cây xỏ giày đánh anh, đánh chết anh…”

Nói xong liền làm ngay!

Cô thật sự vung cây xỏ giày trong tay lên, quật về phía anh—

“Cố Tịch Dao!” Anh nghiến răng gào lên một tiếng, sau đó né qua theo phản xạ!

Cô không từ bỏ, lại vung đến lần nữa…

Nhưng bị anh trở tay một cái, đẩy cơ thể mảnh khảnh của cô đến vách tường, cơ thể cao lớn đột nhiên ép tới, ép đến cô không nhúc nhích được!

“Bắc Minh Quân! Tên khốn chết tiệt này, anh bỉ ổi…anh cút ra cho tôi…”

Sự thật đã chứng minh, Quân gia vẫn là Quân gia cao to uy mãnh ngày nào.

Cô gái nhỏ nhắn sao có thể là đối thủ của anh?

Hơi thở đàn ông ấm nóng của anh phà vào trên bờ má cô…

Cả hai thở hổn hển!

Bàn tay lớn của anh nhanh chóng giật lại cây xỏ giày!

Dán vào cơ thể quyến rũ của cô, nghiến răng mà thấp giọng nói—

“Cô rốt cuộc còn muốn tôi làm thế nào nữa! Thuốc cũng cho phép cô không cần uống nữa, hoa cũng tặng cho cô rồi, cô làm loạn tới chỗ Sunny, tác hợp lung tung tôi cũng không truy cứu, càng huống hồ, tối qua còn đàn cả piano cho cô nghe nữa…cô rốt cuộc còn muốn tôi thế nào nữa đây?”

Trong lời nói mà anh nghiến ra từ kẽ răng, xen kẽ thêm một tia gào thét bất lực.

Quân gia xin thề, cả đời này rất nhiều lần đầu tiên đều dành cho người phụ nữ này hết rồi, cô còn muốn anh làm sao nữa?

Anh chẳng qua chỉ là muốn cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không lẽ như vậy cũng là sai?

Nhưng cô lại cảm thấy giống như đang nghe chuyện cười vậy, suýt chút cười rớt cả hàm răng—

“Bắc Minh Quân, tôi nói lại một lần nữa, lần trước say rượu là tôi nhất thời sơ ý để anh có cơ hội! Cho nên bất đắc dĩ mới uống thuốc tránh thai đó! Nếu không, anh tưởng ai thèm uống chứ? Càng huống hồ, ai lại thèm số hoa kỳ cục kinh tởm đó của anh chứ? Ai ai ai lại thèm anh đàn piano? Anh còn có mặt mũi hỏi tôi, tôi muốn anh như thế nào nữa ư? Ngài Bắc Minh, anh không cảm thấy mình buồn cười sao?”

“Cô…” Quân gia lại nghẹn lời lần nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.