Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 536:




Chương 536

Khởi Hiên cũng bị ép đi xa xứ, ngày nào vợ chồng anh cả Bắc Minh cũng rửa mặt bằng nước mắt… Mặc dù Bắc Minh Quân là người gây ra chuyện này, thường xuyên xuất hiện trên các trang bìa tạp chí với vẻ ngoài rạng rỡ, nhưng tối nào anh cũng uống đến say khướt, rồi mới lảo đảo quay về, còn lạnh lùng kiệm lời hơn lúc trước nữa.

Ông cụ Bắc Minh thấy thế thì tưởng Bắc Minh Quân sa sút như vậy là vì anh phiền muộn chuyện của Bùi Huyền Kim, dù gì người phụ nữ họ Tô kia cũng đi theo Quân nhiều năm, nên mặc kệ ban đầu ông cụ phản đối anh và Tô Ánh Uyển ở bên nhau bao nhiêu, thì giờ cũng đành phải nhượng bộ mà lùi một bước.

“Không cần đâu ạ.” Bắc Minh Quân lạnh lùng nhíu mày, rồi ngồi dậy định xuống giường: “Nếu dì Tâm không còn chuyện gì nữa thì con đi làm đây.”

Giang Tuệ Tâm không ngờ Bắc Minh Quân cũng không để tâm chuyện Tô Ánh Uyển, nên vội nói: “Đợi đã, Quân, con nghe dì Tâm nói hết mấy câu này đã được không?” Bà ngừng một lát, nhớ tới Trình Trình ở nước Úc xa xôi, nên hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Dì Tâm biết chuyện của mẹ con là một đả kích lớn với cháu, nhưng chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy… Quân, con cũng có con của mình rồi, mặc kệ con đã trải qua những gì trong quá khứ đi nữa thì chẳng lẽ con cũng muốn Trình Trình cũng đi theo con đường của mình, chịu đựng đau khổ mà con từng hứng chịu ư?”

Con ngươi Bắc Minh Quân co rút lại: “Dì Tâm muốn nói gì?”

Giang Tuệ Tâm lắc đầu: “… Thật ra dì Tâm không có ý gì khác, thấy ngày nào con cũng về nhà mà trên người đầy mùi rượu, giờ còn bị thương thế này, như thể mấy ngày nay, trong lòng con có chuyện gì đó, nên dì Tâm không đành lòng thôi…”

“Con không sao, dì không cần lo lắng cho con đâu.” Anh nhíu mày theo thói quen, vết bầm trên khóe miệng vẫn không ảnh hưởng đến khuôn mặt điển trai của anh, mà ngược lại càng tăng thêm hơi thở nam tính mạnh mẽ trên người anh.

“Sao dì có thể không lo lắng chứ? Con và Trình Trình thật sự rất giống nhau, đều rất bướng bỉnh cố chấp. Trình Trình đã đi Úc hơn ba tháng rồi, thằng bé còn nhỏ như thế, lại ở nơi đất khách, khó tránh khỏi cô độc, nhưng mỗi lần gọi về, thằng bé đều nói: Bà nội, cháu không sao, bà đừng lo lắng cho cháu. Con nghe thử đi, chẳng phải lời thằng bé nói giống hệt lời con đang nói à?”

Giữa hai hàng lông mày của Bắc Minh Quân thoáng qua cảm xúc phức tạp, rồi mở miệng nói: “Thằng bé đã đi hơn ba tháng rồi ư?”

Thời gian trôi qua nhanh thật, anh còn tưởng rằng chỉ mới trôi qua mấy ngày thôi, vì ngày nào anh cũng như xác chết di động, không có gì khác biệt.

Giang Tuệ Tâm gật đầu: “Đúng vậy, nếu không thì… Quân, con tới Úc thăm Trình Trình đi. Thật ra thằng bé rất quan tam đến người ba như con đó, chắc chắn thằng bé sẽ rất vui khi thấy con tới đó. Xem như con thuận tiện đi giải sầu đi, được không?”

Bắc Minh Quân im lặng.

Nghe Giang Tuệ Tâm nói vậy, anh mới bừng tỉnh, quả thật mấy ngày qua anh đã bỏ quên đứa bé này rồi.

Tim anh bỗng rung động khi nhớ tới tuổi thơ của mình.

“Chuyện này để nói sau đi…” Anh đáp qua loa một câu, mắt anh sâu đến mức không nhìn thấy rõ cảm xúc.

Giang Tuệ Tâm gật đầu, cuối cùng thở dài: “Được rồi, vậy dì không làm phiền con nữa, con cứ nghỉ ngơi đi…”

Nói xong, Giang Tuệ Tâm ra khỏi phòng.

Hình Uy đang đứng ngay cửa, đợi Giang Tuệ Tâm đi rồi anh mới đi vào, cung kính gật đầu với Bắc Minh Quân.

“Cậu chủ, anh tỉnh rồi à, giờ anh có cần tôi sai người mang bữa sáng lên đây cho anh không?”

“Hình Uy, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bắc Minh Quân đỡ trán, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như ngày thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.