Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 454:




Chương 454

Áo của Trình Trình đã có những dấu tay bẩn thỉu của Dương Dương.

Gương mặt Trình Trình nhăn nhó, nhưng vì hiếm khi gặp được mẹ và em trai một lần, cậu chỉ có thể chịu đựng.

Dương Dương vừa đi vừa nói: “Bắc Minh Tư Trình, chú ba gần đây sao rồi? Ài, đột nhiên có chút nhớ chú ba…”

Trình Trình trừng mắt nhìn cậu: “Em nhớ những ngày tháng lêu lổng với chú ba thì có?”

“Hihi.” Dương Dương lè lưỡi tinh nghịch: “Lại nói, không phải chú ba cũng không thể phân biệt được anh và em sao? Dù sao cũng chỉ có em và chú ba tương kính như tân thôi.”

“Cố Dương Dương!” Trình Trình cau mày, nghiêm túc nói: “Là tương thân như ái.”

“Ồ ồ, kệ nó đi.”

Trình Trình tiếp tục nói: “Chú ba cứ giữ mặt anh, hỏi anh ba lần, rốt cuộc đâu mới thật sự là anh? Mãi cho đến khi chú ấy suýt làm hỏng mặt anh, mới đưa ra một cái kết luận, nói anh đa nhân cách.”

“Đa nhân cách là sao?”

“Ừm… đa nhân cách chính là một người có hai nhân cách độc lập không liên quan đến nhau, là một loại bệnh chướng ngại tâm lí, nói đơn giản một chút, chính là một loại của bệnh thần kinh.”

Dương Dương nghe xong liền ngơ ra, nhìn chằm chằm Trình Trình: “Chú ba mới là người bị thần kinh ấy!”

Hai anh em đi đến trước cửa, Dương Dương lấy chìa khóa từ trong túi áo ra, kiễng chân lên, nhét chìa vào ổ, thuần thục mở cửa ra.

Trình Trình có chút căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu gặp mẹ sau khi mẹ chuyển nhà.

“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra.

“Halu, mẹ ơi con về rồi.” Dương Dương giống như mọi ngày, vừa về đến nhà là vui mừng đá giày ra, bàn chân nhỏ giẫm lên thảm, tìm mẹ khắp phòng: “Mẹ, mẹ đoán xem con đưa ai về nè?”

Trình Trình cẩn thận đi theo vào nhà.

Cậu tiện tay đóng cửa lại cửa rồi ngồi trước lối ra vào, cởi giày ra đi dép của Dương Dương vào.

Nhưng mà: “Mẹ ơi? Mẹ…” Dương Dương gọi vài lần, nhưng đáp lại cậu vẫn là sự yên lặng như trước.

“Bắc Minh Tư Trình, hình như mẹ vẫn chưa về nhà…”

“Ồ, vậy em gọi điện cho mẹ đi, hỏi xem bao giờ mẹ về? Anh có chút chuyện muốn nói với hai người.” Trình Trình vô thức nhíu mày lại.

Dương Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.

Nhưng gọi mấy lần: “Tắt máy rồi.”

Trình Trình mím môi: “Có lẽ là hết pin rồi, chắc là mẹ bận gì đó, vậy chúng ta đợi mẹ về.”

Nói xong, Trình Trình giống như người lớn ngồi khoanh tay ở ghế sofa, gương mặt bỗng dưng trở nên nghiêm túc.

“Aaaa, đói quá đi…” Dương Dương kêu gào, vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, chạy vào trong tủ lạnh tìm đồ ăn.

Dương Dương vừa mở tủ lạnh ra, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa!

“Cốc cốc cốc!”

Ánh mắt ảm đạm của Trình Trình lập tức sáng rỡ: “Mẹ…”

Giọng nói vẫn còn đang vang vọng trong không khí, Trình Trình đã chạy như bay ra cửa rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.