Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 442:




Chương 442

Hôm nay, bầu trời quang đãng, không một bóng mây, ba chiếc xe chuyên dụng của tổ quay phim công ty giải trí quảng cáo Trành Thiên nối đuôi nhau xuất phát. Cố Tịch Dao ngồi ở trong xe, trên đường đi nghe Lưu Thừa Trạch giảng giải đại khái nội dung phải quay.

Xe nhanh chóng tiến vào vịnh của thành phố A. Cố Tịch Dao thay xong áo tắm bikini mà tổ quay phim đã chuẩn bị cho cô, dưới sự hướng dẫn của đạo diễn quảng cáo nhanh chóng nhập vào trạng thái quay phim.

Đây là quảng cáo nhãn hiệu kem chống nắng nổi tiếng nào đó, mấy yếu tố quan trọng chủ yếu là phơi mình dưới ánh mặt trời, da thịt, bikini, du ngoạn. Ngoài Cố Tịch Dao còn có mấy người mẫu mới, kịch bản quảng cáo đại thể là: Mấy người mẫu mới ra biển du ngoạn, dưới ánh mặt trời chói chang, làn da bị bỏng nắng. Lúc này nhân vật nữ chính xuất hiện, nhô lên từ mặt nước biển, leo lên bờ, da thịt ướt sũng dưới ánh mặt trời chói chang vẫn trắng hồng mịn màng như cũ. Sau đó cô kiêu ngạo bước qua những người mẫu bị bỏng nắng kia, thể hiện sự khác biệt rõ ràng, ánh mắt những người mẫu kia nhìn theo đầy vẻ hâm mộ, cuối cùng trên màn hình xuất hiện lời quảng cáo cho kem chống nắng nào đó, kết thúc. Bản thân Cố Tịch Dao là nhân vật nữ chính, nhưng lần đầu tiên mặc áo tắm bikini xuất hiện trước ống kính nên khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Vì vậy đã quay mấy lần, mà đạo diễn cũng chưa thật hài lòng: “Có chuyện gì xảy ra với nữ chính thế? Bảo cô khi từ mặt nước bước lên phải quyến rũ một chút, tứ chi buông lỏng, đừng căng thẳng quá, còn muốn tôi chỉ dạy mấy lần nữa?” Đạo diễn tức giận. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mấy người mẫu kia phải đi theo xuống mấy lần cũng bắt đầu oán than ầm ĩ: “Trời ạ, rốt cuộc là ai tìm bình hoa di động đó tới quay thế? Đồ đần!” “Đúng đó, ỷ mình có chút nhan sắc, không có kỹ thuật diễn thì làm được cái gì chứ?” “Nghe nói công ty quảng cáo đã chọn Sunny quay cơ mà, sao lại biến thành một người mới hoàn toàn không quen biết chứ?” “Không chừng đã ngủ với lãnh đạo cấp cao nào, mới có cơ hội như vậy?” “Chắc vậy rồi, dạo này, người mới muốn thăng tiến mà không bán thịt thì không được nhá?”

“…” Cố Tịch Dao ghé vào bên bờ, hết lần này đến lần khác nín thở ngụp lặn xuống biển, sau đó lại nhô lên khỏi mặt nước, cô đã thở hồng hộc rồi. Không phải cô không nghe thấy những lời đàm tiếu kia, nhưng cô căn bản cũng không có dã tâm tiến vào ngành giải trí, nên cô cũng không quan tâm đến những lời tổn thương đó. Huống chi hôm nay sau khi quay xong, cuối cùng cô không cần xuất hiện trước ống kính nữa: “Xin lỗi đạo diễn. Vậy tôi thử một lần nữa.” Cô mỉm cười xin lỗi đạo diễn, hít thở mấy lần, âm thầm động viên bản thân, Cố Tịch Dao mày nhất định có thể! Cô nhanh chóng nghe thấy đạo diễn hô “Action!” Sau đó, cô hít sâu một hơi, cả người lại sắp chìm vào trong biển thì tiếng nói ngọt ngào mềm mại truyền đến: “Chờ một chút!” Nhưng mà đã không kịp, “ùm ùm,” Cố Tịch Dao đã chìm vào trong biển. Ùng ục, ùng ục, ùng ục… cô dùng sức nín thở, trong đầu bỗng hiện lên những ngày ở cùng Bắc Minh Quân ở Barcelona. Có lần, cô bơi ở Địa Trung Hải, suýt chút nữa thì chết đuối, là anh không hề do dự nhảy xuống biển cứu được cô. Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, người đàn ông này thật khiến người ta vừa yêu vừa hận. Nghĩ vậy, cơ thể chìm dưới nước của cô bất giác thả lỏng, cánh tay vòng lấy mình, tưởng tượng lúc này là cánh tay mạnh mẽ của Bắc Minh Quân đang ôm cô, liều mạng kéo cô về phía thượng du… Sau đó, hai chân cô đạp một cái … như người cá vụt nhô lên mặt nước, làn da trắng nõn mê người dưới ánh nắng chiếu rọi hiện ra một tầng kim quang thật mỏng. Cô theo phản xạ khẽ giơ bàn tay trắng xanh lên, lướt nhẹ qua đỉnh đầu mái tóc đen dài ướt sũng, lắc lặc đầu mấy lần, mái tóc dài cũng theo đó vung vẩy, nước bắn tung tóe khắp nơi, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh như thủy tinh. Cơ thể cô cũng dần dần nhô lên khỏi mặt nước, đường cong lồi lõm nổi bật dưới bikini khiến huyết mạch trương phình vô cùng quyến rũ như hoa sen trồi ra khỏi mặt nước. Hình ảnh này hết sức tươi đẹp, khiến mọi người ở đây đều chấn kinh, không ai ngờ, nữ chính vừa luôn phạm sai lầm kia lần này lại có thể biểu hiện xuất trần thoát tục như thế.

“Trời ạ, đúng là quá hoàn hảo!” Đạo diễn nhìn vào ống kính, không khỏi ngơ ra: “Tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào cảm nhận ống kính thần sầu như vậy, cô ấy đúng là sinh ra để dành cho ống kính mà…”

Đến cả người mẫu mới ban nãy, cũng ngơ ra rồi.

Nhan sắc có muôn ngàn kiểu, nhưng vẻ đẹp không nhiễm bụi trần, trong sáng, thanh tú giống như Cố Hạnh Ngân, thì rất hiếm thấy.

Nhưng có duy nhất một người mà ánh mắt hiện lên vẻ ghen ghét.

Không biết ai kêu lên một tiếng: “A, Sunny đến rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.