Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 439:




Chương 439

“Tin tức đã phát ra ngoài rồi phải không?” Anh xoay người ngồi dậy, thân hình như tạc tượng, nghênh ngang xuống giường. Hình Uy đã sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc trước hình ảnh này rồi: “Sáng nay đã phát ra ngoài rồi.”

Bắc Minh Quân vừa đi về phía phòng tắm, vừa tiếp tục nói: “Hãy phái một nhóm bảo an giám sát chặt chẽ Cố thị, để tránh người Cố thị cắn ngược trở lại.”

Hình Uy gật đầu: “Tôi sẽ điều động bảo an tới ngay.”

Dù sao đột ngột hủy bỏ tư cách Cố thị, vì ngăn ngừa Cố thị gây ra chuyện bất ngờ, thì trước tiên Bắc Minh thị phải cho người đi giám sát. Đi đến cửa phòng tắm, Bắc Minh Quân lại chợt nghĩ đến gì đó: “Đúng rồi, tiện thể cậu hãy điều tra một chút về quan hệ giữa Cố Tịch Dao và Cố thị.”

“Cô Cố không phải con gái riêng của Cố Kiệt Đại sao?” Hình Uy tưởng anh đã sớm biết chuyện này rồi.

Vẻ mặt Bắc Minh Quân hơi trầm xuống, mấp máy môi: “Hình Uy, nếu cậu là cô ấy, phải dưới tình huống nào mới khiến cậu hận đến mức muốn hủy diệt Cố thị?” Thật ra anh nắm rất chắc tình hình Cố thị, huống hồ lần này huỷ bỏ tư cách Cố thị, chưa công chiếu “viên thần tiên đan cứu mạng xoay chuyển tình thế” e là không bao lâu nữa, Cố thị sẽ bị phá tan tành. Bởi vậy, tối qua khi cô nói ra muốn anh hủy bỏ Cố thị, chắc cô cũng biết điều này đả kích có tính hủy diệt với Cố thị.

Lúc này Hình Uy chợt hiểu ra, thì ra là cô Cố đề nghị ông chủ hủy bỏ tư cách Cố thị, nhưng mà không phải trước đó cô Cố hết sức hi vọng Cố thị gia nhập sao? Sao đột nhiên lại… Hình Uy không dám hỏi nhiều, vội vàng đồng ý: “Vâng, ông chủ, tôi sẽ mau chóng điều tra rõ ràng.”

Bắc Minh Quân gật đầu, sau đó một mình đi vào phòng tắm tắm…

Từ khách sạn tình nhân đi ra, Cố Tịch Dao bắt một chiếc xe, nghĩ đến con trai cô cảm thấy rất sốt ruột, vội vàng về căn phòng mới thuê. Khi cô vừa dùng chìa khoá mở cửa, thì “ầm ầm” hai tiếng, hai con heo một lớn một nhỏ theo đà từ trong cửa lăn ra. Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn, không, không phải heo, mà là Vân Chi Lâm ôm Dương Dương nhà cô lăn ra.

Lúc đầu, Vân Chi Lâm dựa vào cửa, nhưng vì đột ngột mất đi trọng tâm, nên đầu dộng thẳng xuống đất, Dương Dương ở trong ngực anh, nên may mắn thoát khỏi tai họa.

Cố Tịch Dao nhíu mày, cụp mắt nhìn xuống một một lớn một nhỏ đang nằm ngang cạnh cánh cửa, cô không nhìn lầm, tên Vân Chi Lâm này lại có thể ôm con cô canh cửa một đêm. Cô không vui đá đá vào người Vân Chi Lâm: “Đứng lên!”

Vân Chi Lâm gãi gãi đầu vừa bị đập đau, mắt ngái ngủ vẫn chưa mở ra, đã gào lên: “Chao ôi, đứa chết dẫm nào dám quấy rầy mộng đẹp của ông đây…” Anh vừa nói được một nửa, thì một dáng vẻ mảnh mai đã lọt vào ánh mắt mông lung của anh, anh dụi mắt, ngước lên nhìn chăm chú: “Ồ… Tịch Dao Cố …à không, Cố Tịch Dao!”

Dương Dương cũng bị đánh thức, nghe thấy tên mẹ, đã lóp ngóp bò từ trong ngực Vân Chi Lâm xuống, xiêu vẹo giãy dụa đứng dậy, tiện thể đạp hai cái vào ngực Vân Chi Lâm, giang hai cánh tay mỉm cười nũng nịu với Cố Tịch Dao: “Mẹ, mẹ về rồi à?”

Nhìn thấy gương mặt đáng yêu của con trai, sự mệt mỏi cả đêm bỗng chốc tan thành mây khói, Cố Tịch Dao ôm thằng bé vào trong ngực: “Dương Dương ngoan, mẹ đã về rồi, sao con yêu không ngoan ngõan vào trong phòng ngủ chứ?” Cô đau lòng xoa xoa con trai rõ ràng nhìn còn chưa ngủ đẫy giấc, rồi ôm con bước qua người Vân Chi Lâm vẫn còn đang ngã trên mặt đất đi thẳng vào trong phòng.

“Dương Dương muốn chờ mẹ về, tối qua mẹ đi đâu thế? Mẹ đã gặp ba người chim sao?” Dương Dương xoa xoa bàn tay nhỏ bé non nớt lên mặt mẹ: “Nhìn mẹ hình như rất mệt mỏi.”

“Sao đột nhiên con lại hỏi đến ba?” Cố Tịch Dao nhíu mày, ôm con trai ngồi xuống ghế sô pha.

Vân Chi Lâm xoa xoa chỗ ngực đau, ngồi dậy, u oán liếc nhìn hai mẹ con cô: “Không ai quan tâm đến tôi một chút sao? Tốt xấu gì tôi cũng chờ cả đêm…” Lúc này hai mẹ con mới cùng dời mắt về phía Vân Chi Lâm.

Dương Dương chợt nhớ ra hình như đã chọc phải rắc rối, vội cúi thấp đầu, ngoan ngoãn thẳng thắn: “Mẹ, tối qua, chú Chi Lâm nói mẹ mất tích, con rất lo lắng cho mẹ, cho nên… đã nói tên thật của mẹ cho chú ấy biết… Con… còn bảo chú ấy giúp con gọi điện thoại cho ba người chim, để ba người chim đi tìm mẹ… Cho nên cho nên…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.