Chương 434
Anh nhíu mày, đứng thẳng người, sau khi cởi ra phòng tuyến cuối cùng che đậy cơ thể, thân hình hoàn mỹ như chiến thần Apolo không hề che đậy hiện ra trước mặt cô.
Nàng vội vàng liếc mắt, xấu hổ hỏi: “Vậy anh cần cái gì?”
Anh ưu nhã bước vào bồn tắm, ngồi xuống đối mặt với cô, bàn tay lớn nhẹ nhàng chụp lại, như nắm gà con lôi cô vào trong lồng ngực mình – –
Phù phù một cái, cô bị sắc nước, ho ra tiếng.
Âm thanh của anh hồn hậu như tiếng cello, nhẹ giọng cười: “Cô.”
Sau đó, ngón tay không an phận vòng qua lưng cô, trực tiếp cởi bỏ áo nhỏ của cô…
Hô hấp của Cố Tịch Dao căng thẳng, trái tim lỡ một nhịp.
“…” Còn chưa kịp phản ứng lại, môi đã bị anh nuốt lấy…
Anh cũng biết, cái chữ anh vừa mới nói kia có tác dụng như thế nào với cô! Thế cho nên tâm linh vừa mới chịu tổn thương của cô, lập tức bị lời nói kia lấp đầy.
– – vậy anh cần cái gì?
– – cô.
Trong bồn tắm mát xa có cánh hoa lững lờ, cơ thể nam tính vững chãi và cơ thể nữ tính mềm mại trắng trẻo cùng quấn vào nhau, trong hơi nước lượn lờ, cầm sắt hòa mình.
Tinh dầu từ cánh hoa tỏa ra, dưới tác dụng của nước ấm, tạo ra một hương thơm trêu người.
“…”
Từng lần công kích bên dưới của anh, phòng tuyến của cô từng bước tan vỡ.
Có thể là tối này, tâm hồn cô đã bị tổn thương, quá khát khao một vòng tay dịu dàng, cô phát hiện mình cũng không kháng cự cơ thể ấm áp này…
Trong lúc ngâm nga, không biết là ai không cẩn thận chạm vào cái nút nào bên cạnh bồn tắm lớn, đột nhiên – –
Cô chỉ cảm thấy eo bị một lực chấn động lớn cuốn lấy: “Ưm…”
“Hư – -” Anh ôm chặt cô, ngăn cô khỏi kinh hoảng: “Thả lỏng, hưởng thụ đi.”
Có lẽ là quá mệt mỏi, Cố Tịch Dao thầm than một tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, eo được mát xa bằng điện, dần dần thả lỏng cơ thể căng thẳng.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô không tự giác mà hiện lên từng cảnh xảy ra tôi shoom nay, từng hình ảnh đáng sợ làm cô càng hỗn loạn, càng lúc càng bất an…
Bắc Minh Quân như phát hiện gì đó, thuận thế ôm cô vào trong ngực, thở dài: “Đến cùng là cô sợ cái gì?”
Cố Tịch Dao chạm vào lồng ngực rắn chắc bóng loáng của anh, nghe tiếng tim đập ổn định của anh, lại bình tĩnh.
Ngàn vạn suy nghĩ trong đầu, trăm thứ tụ lại trong ngực, cô đột nhiên có một ý nghĩ.
“Bắc Minh Quân – -” Nhô đầu ra khỏi ngực anh, hai con ngươi linh động như có thể chảy ra nước, đáng thương nhìn anh nói: “ Quyết định giao công trình “Ánh” cho Cố Thị này…Anh có thể hủy bỏ được không?”
Anh hơi bất ngờ nhíu mày, rũ mắt, nhìn con ngươi trong veo của cô
“Người phụ nữ này lại lúc nắng lúc mưa, lúc đầu ai đau khổ cầu khẩn tôi, cho Cố Thị vào trong? Sao đến cùng tôi hoàn thành nguyện vọng của cô rồi, cô lại đột nhiên thay đổi?”