Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 425:




Chương 425

Ngay sau đó Cố Anh Thư khép áo mưa lại đứng người lên sợ hãi co cẳng chạy trốn…

Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mưa to nhanh chóng khiến cho ánh mắt cô mờ đi.

Nước mưa giống như là hạt châu bị đứt dây hung hăng quất vào mặt của cô, cô cứ lẳng lặng nằm đó như vậy, tay chân giống như bị ghim lại không có một chút sức lực…

Cho dù là chiếc xe kia ngừng lại ở trước gót chân cô thì cô vẫn như cũ không hề phát hiện ra.

Cho đến khi…

Một gương mặt vô cùng đẹp trai nhưng lại lạnh lùng như băng xuất hiện ở trong mắt cô, một khắc này nước mắt cô liền rơi như mưa.

Nước mắt hòa cùng với nước mưa, cô khóc không thành tiếng…

Lúc mà cả thế giới đều vứt bỏ cô thì Bắc Minh Quân lại xuất hiện ở trước mắt cô.

Y hệt như năm đó lúc Vũ Xuân bị bệnh nặng còn Cố Kiệt Đại thì vào tù cô cũng cho là thế giới của mình đã sụp đổ thì vận mệnh lại đưa cô đẩy tới trước mặt anh như thế!

Ai ngờ một giây sau người đàn ông đẹp trai to lớn cao ngạo giống như là thần tiên này lại cúi người xuống bế ngang cô lên ôm vào trong ngực của mình…

Giọng nói lạnh lẽo đến mức gần như không nghe ra được bất kỳ tâm tình gì lần này lại xen lẫn vẻ bất đắc dĩ và một chút dịu dàng không dễ phát hiện ra…

“Người phụ nữ này, cô vừa khóc là toàn thế giới trời đều mưa.”

Câu này giống như đang trách cứ nhưng nghe vào lại rất ấm áp, Cố Tịch Dao chôn ở trong ngực anh không thể khống chế được nữa khóc lớn lên…

Bắc Minh Quân, tại sao lại là anh?

Cho dù là năm năm trước hoặc là năm năm sau, cái người mà cô coi như Địa Ngục kia, vì cái gì hết lần này tới lần khác vẫn là anh?

Bầu trời đen như mực.

Mưa to điên cuồng gõ lên cửa sổ xe.

Cố Tịch Dao co ro yên lặng ngồi ở trên ghế phía trước, trên gương mặt tái nhợt đều là nước mắt, một câu cũng không nói.

Bắc Minh Quân nhanh chóng mở máy sưởi lên.

“Nằm dưới mưa lớn như vậy là muốn xối chết mình đúng không? Cởi quần áo ướt ra đi!” Ngón tay thon dài của anh gạt đi sợi tóc ướt dính trên trán của cô rồi thuận thế cởi áo khoác mới bị xối ướt của mình ra ném xuống ghế sau xe.

Sau đó anh chuyển mắt nhìn Cố Tịch Dao vẫn đang ngơ ngác ngồi im không nhúc nhích.

Anh theo bản năng nhíu chặt lông mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Anh nhớ rõ lúc ánh đèn xe mới chiếu đến rõ ràng còn có một người khác nữa đang vật lộn với cô sau đó đẩy cô ngã ra trên mặt đất trốn đi.

Bởi vì trời mưa quá lớn nên anh cũng không thấy rõ được người kia.

Nhưng trực giác nói cho anh biết người phụ nữ Cố Tịch Dao này nhất định đêm nay đã xảy ra một số việc mà những chuyện kia nhất định đã tổn thương sâu sắc trái tim cô.

Cô vẫn không lên tiếng mà chỉ tiếp tục yên lặng chảy nước mắt.

Ánh mắt Bắc Minh Quân xiết chặt cuối cùng thở dài một tiếng, anh nghiêng người sang thô lỗ vươn tay về phía vạt áo của cô mím môi trực tiếp cởi ra từng tầng từng tầng quần áo cho cô…

Với tính tình cao ngạo vốn có của anh thì tuyệt đối không có khả năng tự tay giúp cô làm những việc này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.