Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 259:




Chương 259

“Chào cô buổi sáng.”

Đôi mắt của Cố Tịch Dao ngẩn ra.

Cô bất giác nhìn xung quanh căn phòng, trừ bà ra thì không còn ai khác: “Bà…bà gọi tôi?”

“Vâng, thưa cô.” Người phụ nữ trung niên lịch sự mỉm cười.

“Tôi là quản gia của căn lâu đài cổ ở Barcelona của cậu chủ, cô có thể gọi tôi là thím Phúc.”

Lâu đài cổ? Lúc này Cố Tịch Dao mới tỉnh táo một chút.

Cô bật dậy rồi xuống giường, đi chân trần đạp lên tấm thảm mềm mại ở dưới đất.

“Cậu chủ mà thím nói là Bắc Minh Quân sao?” Cô chạy nhanh đến trước ban công rồi kéo rèm cửa ra, trước mắt ngay lập tức xuất hiện một con sông cong cong màu xanh lam, mặt sông sâu hơn cả ngọc phỉ thúy, đẹp hơn cả ngọc bích, cứ như một viên ngọc đẹp không tỳ vết, dù là một người rất giỏi cũng khó mà miêu tả được, nước sông cứ trong veo dưới ánh mặt trời ban mai, những gợn sóng cứ như một đứa trẻ tinh nghịch nhảy nhót không yên, trên mặt nước đầy ánh nắng màu vàng. Hai bên bờ sông mờ ảo tọa lạc rất nhiều lâu đài cổ, vừa nhìn đã biết đây là nơi mà người giàu có tập hợp lại.

“Thưa đúng.” Thím Phúc cung kính đi theo bên cạnh Cố Tịch Dao và giải thích.

“Bây giờ cô đang thấy là sông Bassols, cậu chủ đã dặn dò, sau khi cô thức dậy thì có thể tùy ý đi dạo chơi xung quanh.”

“Thật sao?” Lần đầu tiên đến Barcelona, một thành phố đầy hơi thở kiến trúc, không biết vì sao tâm trạng của cô lại rất tốt.

“Vậy cậu chủ của mấy người đâu?”

Thím Phúc cứ tưởng Cố Tịch Dao muốn Bắc Minh Quân đi cùng nên vội vàng giải thích: “Mỗi lần cậu chủ đến Barcelona đều có rất nhiều việc phải xử lý, cô muốn đi đâu thì tài xế có thể đưa cô đi.”

“Ý thím nói là cái tên Bắc Minh Quân rất hay đến đây sao?” Cố Tịch Dao quả thật hơi bất ngờ, cô luôn nghĩ rằng cái tính cách lạnh như băng đó của anh, ngoài đi đến cái phòng làm việc lạnh lẽo, ngoài mấy lần đi công tác cứng nhắc đó thì chắc chắn không phải là người hay đi đây đi đó.

Thím Phúc hơi nhíu mày: “Tôi làm quản gia ở lâu đài cổ đã 30 năm, tuy cô là người phụ nữ đầu tiên mà cậu chủ dắt về, nhưng mà cho dù mối quan hệ của cô và cậu chủ là gì, cũng phiền cô tôn trọng cậu chủ một chút!”

Rõ ràng là thím Phúc cảm thấy không hài lòng vì từ ngữ không được lịch sự của Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao líu lưỡi: “30 năm?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng mà câu nói “người phụ nữ đầu tiên cậu chủ dắt về” của thím Phúc, quả thật làm lòng cô hơi xao động.

Thím Phúc gật đầu: “Từ nhỏ tôi đã đi theo bà chủ, tòa lâu đài cổ này là tài sản mà mẹ của bà chủ để lại, sau đi bà chủ qua đời, tất nhiên là cậu sẽ kế thừa nó.”

“Thím nói bà chủ là mẹ của anh…Bắc Minh Quân sao?” Cô đã sửa cách nói năng, trước mặt thím Phúc còn kính trọng gọi Bắc Minh Quân như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện liên quan đến mẹ của Bắc Minh Quân.

“Vâng.” Vừa nói đến bà chủ đã mất, lúc nãy thím Phúc vẫn đang rất nghiêm túc đột nhiên dịu dàng hơn.

“Bà chủ rất tốt, chỉ tiếc là…”

“Tiếc là cái gì?” Cố Tịch Dao nhớ lại ngày hôm đó Bắc Minh Quân gọi vợ của ông chủ nhà họ Bắc Minh là “dì Tâm”, cô liền cảm thấy mẹ của Bắc Minh Quân ở trong lòng anh nhất định giữ một vị trí rất quan trọng, không có bất kì người phụ nữ nào có thể thay thế.

Thím Phúc nhìn Cố Tịch Dao, bà định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng bà chỉ thở dài rồi nói chuyện khác: “Cô rửa ráy một chút đi, tôi đã làm đồ ăn sáng, lát nữa cô xuống ăn là được.”

Nói xong thím Phúc liền đi ra khỏi phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.