Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 253:




Chương 253

“Trình Trình là đứa trẻ không có mẹ…” Trình Trình bỗng nhiên nghẹn ngào.

Cố Tịch Dao cũng thấy mắt mình cay cay: “Cục cưng không khóc nữa, không phải mẹ ở đây rồi sao?”

Lúc Cố Tịch Dao thấy thân hình nhỏ bé đã cởi bỏ đi áo quần của Trình Trình, trên làn da trắng còn lưu lại những vết bầm tím nhàn nhạt.

Cô sợ hãi nói: “Làm sao vậy? Những vết này…”

Trình Trình rũ mắt, có một sự u buồn lướt qua, cậu bĩu môi: “Mấy vết này, có từ lúc ở nhà họ Bắc Minh…”

Ngay sau đó, Trình Trình mới kể ra 5 năm qua ở nhà họ Bắc Minh, những ngày tháng khắc cốt ghi tâm đó.

Lúc 1 tuổi, Trình Trình vừa biết đi, bà nội đã chỉ vào người đàn ông cao lớn đó và nói với cậu đó là ba mình, cậu liền thích thú chạy sang, kết quả những bước chân của cậu vẫn chưa được linh hoạt lắm nên đã ngã phịch xuống đất, ba chỉ nhìn một cái rồi im lặng bỏ đi, để cậu ngã nhoài trên đất và khóc thét.

Lúc 2 tuổi, Trình Trình vừa học được số Pi, lúc ba hiếm lắm mới về nhà một chuyến, cậu đang rất vui thích chạy sang muốn đọc một lần cho ba nghe, không ngờ ba chỉ lạnh lùng nói một câu “nhớ được số Pi thì là thiên tài sao?” sau đó lại bỏ đi, sau này Trình Trình bắt đầu nỗ lực học hành, chỉ cần lười biếng một lát, thì ba lại dùng cách đánh cậu, lấy sự đau đớn làm cậu tỉnh táo lại.

Lúc 3 tuổi, Trình Trình tiến bộ rất nhanh chóng, có một hôm cậu đang vui vẻ cầm bài kiểm tra đạt 10 điểm chạy đến trước mặt ba mình, một cơn gió lạnh thổi qua làm bài kiểm tra rớt xuống đất, ba cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái mà đạp lên cả bài kiểm tra.

Lúc 4 tuổi, Trình Trình đã hết hi vọng với ba rồi, sự im lặng dường như trở thành ngôn ngữ duy nhất của cậu, cho đến một ngày, trên đường tài xế đưa cậu về nhà, cậu nhặt được một chú chó Sa Bì bị thương, cậu đặt tên là Bối Lạp, thế là Bối Lạp trở thành tri kỉ duy nhất của cậu, nhưng mà ba lại rất ác cảm việc cậu nuôi chó…

Lúc 5 tuổi, vì Bối Lạp, Trình Trình lần đầu tiên xung đột trực tiếp với ba, cũng là lần đó, cậu hoàn toàn mất hết hi vọng với ba, hoàn toàn vứt bỏ đi suy nghĩ quay về nhà họ Bắc Minh.

Còn những vết bầm tím trên người này, chính là hôm đó xích mích với ba, vì để cứu Bối Lạp, lúc cậu bị mấy người giúp việc lôi kéo để lại, đến hôm nay vẫn còn chưa khỏi hẳn.

“Bắc Minh Quân, anh đúng là đồ khốn!” Sau khi Cố Tịch Dao nghe Trình Trình kể xong những chuyện đó, cô đau lòng đến phát khóc, trong mắt cô đều là ngọn lửa giận dữ.

“Anh lại có thể đối xử với con trai mình như vậy!”

Nghĩ đến những hành động thô bạo lúc nãy của Bắc Minh Quân với Dương Dương, Cố Tịch Dao không khỏi đau lòng cho hai đứa con của mình.

Trên khuôn mặt cười buồn bã của Trình Trình đầy sự áy náy, cậu ấp úng: “Mẹ, con ích kỉ lắm đúng không, con ích kỉ nên để Dương Dương đi thay thế con…”

“Ngốc quá!” Cố Tịch Dao hít một hơi thật sâu, cô cố nén ngọn lửa giận trong lòng mình xuống, cô thương con trai mình: “Thật ra tính cách của con và ba con rất giống nhau, đều quá lãnh đạm, quá cố chấp, quá cao ngạo, hai người đối chọi với nhau chỉ dẫn đến cả hai bên đều thiệt, ngược lại Dương Dương lại rất tinh ranh, cho nên mẹ không sợ Dương Dương đến nhà họ Bắc Minh sẽ bị tổn thương, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Trình Trình tò mò hỏi.

“Chỉ là mẹ lo, trong lòng Dương Dương sẽ không giấu được, sẽ ở trước mặt ba con khai ra con và mẹ.” Cố Tịch Dao thở dài.

Trình Trình đặt bàn tay mềm mại nhỏ nhắn lên mặt mẹ mình, đôi mắt đen và sáng lóe lên một sự chu đáo không khớp với tuổi của mình: “Mẹ, những ngày tháng này, con đều đang đoán, vì sao con và Dương Dương không thể cùng lúc có cả ba và mẹ? Vì sao bọn con đã cách xa nhau 5 năm mà lại không biết đến sự tồn tại của đối phương? Vì sao ba chưa từng nhắc đến mẹ, vì sao mẹ lại nói ba biến thành người chim bay lên trời rồi? Có rất nhiều câu hỏi đang tồn tại trong đầu con, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có được câu trả lời…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.