Chương 251
Trong lòng cậu thấy căng thẳng, cậu liền chạy những bước nhỏ sang đó.
“Mẹ ơi…”
Những đầu ngón tay của Cố Tịch Dao run lên.
Cô rũ mắt xuống thì thấy trước mặt có một đứa trẻ đang vội vàng chạy đến, giống y như đúc với đứa trẻ lúc nãy ở trong xe của Bắc Minh Quân, chỉ là đứa trẻ này gọi cô là “mẹ”, tóc tai được chải rất gọn gàng, so với đầu tóc bù xù của đứa trẻ lấm lét lúc nãy hoàn toàn không giống nhau.
Cố Tịch Dao không dám mảy may chớp mắt, cô đưa những ngón tay run rẩy lên dịu dàng vuốt khuôn mặt trắng trẻo non nớt của cậu: “Dương Dương…”
Cô vừa gọi một tiếng thì đã nghẹn ngào.
Trình Trình theo phản xạ nhìn xung quanh một vòng rồi buột miệng nói ra: “Mẹ nhìn thấy Dương Dương rồi sao? Dương Dương đâu?”
Với tính cách của Dương Dương, e là từ lâu đã mất kiên nhẫn mà nói toạc móng heo với mẹ rồi nhỉ?
Cố Tịch Dao sửng sốt, cô không khỏi mở to hai mắt: “Ý con nói…con không phải Dương Dương sao?”
Trong đầu cô rất nhanh chóng nhớ lại những ngày tháng này con trai mình có những hành động rất bất thường, không những ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn rất nhiều, còn từ một học sinh kém nhảy lên là một học sinh giỏi.
Còn đứa trẻ lúc nãy bị Bắc Minh Quân bắt lại, bộ dạng nghiến răng chịu đựng đó ngược lại làm cô cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
“Hmm..sao mẹ vẫn chưa biết?” Trình Trình hơi bất ngờ.
“Lúc nãy mẹ vẫn đang còn ở với Dương Dương…”
“Trời ơi…” Cố Tịch Dao kinh ngạc, nỗi vui sướng khó nói bằng lời trong nháy mắt tràn ngập trong lòng cô, hèn gì lúc nãy Dương Dương cứ ở trong xe cứ cố nhìn cô ra hiệu.
Đột nhiên cô ôm chặt con trai vào lòng, những giọt nước mắt vui mừng lăn xuống trên gương mặt cô.
Toàn thân cô đang run rẩy!
Thì ra…đứa con trai mà cô ngày đêm mong nhớ suốt 5 năm, những ngày này đều luôn ở bên cạnh cô ư?
“Trình Trình…” Cô vừa khóc vừa cười, xúc động đến mức nghẹn ngào.
“Con là Trình Trình…con là Trình Trình đúng không…”
Trình Trình sụt sùi, sống mũi cũng cay theo, cậu vùi vào lòng mẹ mình, giọng nói hơi run rẩy: “Vâng…con không phải Dương Dương, con là Trình Trình…con xin lỗi, là con lừa mẹ…”
“Lừa mẹ?” Cô cười dịu dàng, những giọt lệ lấp lánh tràn ra bên khóe mắt: “Đứa trẻ ngốc, con nên nói với mẹ từ sớm…”
Cậu ngừng lại một lát rồi từ trong lòng Cố Tịch Dao ngước khuôn mặt khôi ngô lên, đôi mắt đen và sáng lướt qua một sự lo lắng: “Con…còn có thể gọi mẹ là mẹ không?”
Cố Tịch Dao sững sờ, cô có thể nhìn rõ sự buồn bã mà Trình Trình đang cố giấu đi trong mắt mình.
Lòng cô không khỏi mềm nhũn đi: “Đứa trẻ ngốc, tất nhiên phải gọi là mẹ chứ!”
Trong mắt Trình Trình hiện lên những tia hào quang: “Thật sao? Con cũng giống như Dương Dương, là con của mẹ sao?”
Cố Tịch Dao nâng khuôn mặt nhỏ đầy chờ đợi của Trình Trình lên, với ánh mắt không thể kiên định hơn và nói với con trai mình: “Đúng, con và Dương Dương giống nhau, đều là con của mẹ, cục cưng của mẹ, Trình Trình của mẹ, 5 năm qua mẹ nhớ con khổ sở quá…”