Chương 240
Trình Trình thở dài, tên nhóc bá đạo này…
“Chị ơi, xin hỏi bác sĩ Linda có ở đây không? Em muốn gặp dì ấy.” Trình Trình vừa lễ phép vừa khiêm tốn hỏi,
Chị y tá lập tức mỉm cười: “Thì ra các em tìm bác sĩ Linda à, xin lỗi nhé, hôm nay bác sĩ Linda đi khám ở ngoài rồi, không ở đây.”
Hai anh em nghe đến đây, dường như không hẹn mà đồng thời rũ vai xuống.
Thất vọng…
Ra khỏi phòng khám, Trình Trình luôn buồn bực không nói gì.
Dương Dương tính tình không yên tĩnh được, trầm mặc vài phút rồi lại bắt đầu ríu ra ríu rít: “Này, Bắc Minh Tư Trình. Chúng ta không cần điều tra nữa được không? Cậu nói xem, chúng ta dứt khoát cùng nhau quay về hỏi mẹ đi?”
Trình Trình nghĩ vài giây, cuối cùng, ngưng trọng gật đầu, hít sâu một hơi: … Cũng không phải là không được…”
“Oh yeah! Vậy chúng ta mau chóng về nhà đi! Chắc chắn bà ngoại đã nấu xong cơm ở nhà, nhất định mẹ đang chờ…”
Dương Dương lập tức vui vẻ. Cậu còn chưa biết chuyện của bà ngoại.
Trình Trình bị động, bị Dương Dương kéo chạy đi.
Tâm trạng bỗng hơi nặng nề.
Thật ra, cậu sợ chuyện mình và Dương Dương đồng thời xuất hiện trước mặt mẹ.
Cho dù có nhiều sự thật chứng minh hơn nữa, cậu và Dương Dương rất có khả năng là sinh đôi.
Thế nhưng, cậu chưa từng có tình yêu thương của ba trong suốt 5 năm, mấy ngày nay được ở trong vòng ôm dịu dàng của mẹ đã lún sâu không thoát ra được.
Mà trong trái tim non nớt của Trình Trình, thật sự rất rất rất sợ, đến lúc đó, mình không phải là con của mẹ…
Chiều đến, Cố Tịch Dao về nhà nghỉ ngơi, sau khi ngủ một giấc, đau bụng kinh đã đỡ hơn nhiều.
Nhìn đồng hồ trên tường, đã là hoàng hôn.
Cô gọi điện thoại cho con trai, được biết thằng bé đang trên đường về nhà.
Nhớ tới trong tủ lạnh đã không còn đồ ăn nữa.
Từ sau khi mẹ cô – Vũ Xuân đi, có rất nhiều chuyện trong nhà đều do một mình cô làm.
Lấy ví tiền, xỏ dép.
Cô vội vàng ra ngoài, đến chợ ở gần khu nhà mua thức ăn về…
Đèn hoa sáng lên, màn đêm buông xuống.
Bắc Minh Thiên tự mình lái xe, đi đến địa chỉ mà Hình Huy báo cho anh, đến khu nhà cũ mà Cố Tịch Dao ở.
Mặc dù thành phố A rất lớn, nhưng anh rất ít khi đến khu nhà cũ như này.
Nhớ tới ban sáng, khuôn mặt trắng bệch của Cố Tịch Dao, trong lòng vẫn luôn không yên tâm, liền lái xe đến tận đây.
Khu nhà cũ vẫn giữ dáng vẻ khu nhà trăm năm tuổi, ngõ nhỏ ngang dọc, không tiện lái xe vào…
Phía đường bên này, đầu tiên là Dương Dương kéo Trình Trình, giờ đã đổi thành Trình Trình dắt Dương Dương đi bộ.
“… Bắc Minh Tư Trình, chúng ta bắt taxi về có được không? Chân sắp gãy rồi… Huhu…” Đi bộ từ phòng khám của Linda về nhà, ít nhất cũng mất 10 phút.