Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2308:




Chương 2308

Bắc Minh Quân ngoảnh đầu liếc nhìn Cố Tịch Dao: “Không dạy được con là lỗi của ba, tuy tôi là ba của nó, nhưng phẩm hạnh của nó lại được dưỡng thành từ lúc nó ở cùng em. Cho nên dáng vẻ này của nó bây giờ, cũng không thoát được liên quan đến em.”

Cố Tịch Dao vừa nghe thì khẩn trương, cô trừng mắt với Bắc Minh Quân: “Sao hả, nghe lời này của anh còn có ẩn ý khác, là trách tôi không có cách dạy con phải không. Được, tôi thừa nhận tôi trong việc giáo dục con cái có rất nhiều chỗ thiếu sót. Làm sao, có phải sau khi đánh con xong thì lại đánh tôi một trận không?”

“Tôi đương nhiên sẽ không tha cho em, còn cách xử lý ấy mà… đến lúc đó em tự nhiên sẽ biết.”

Cố Tịch Dao vừa nghe, cơ thể mong manh cũng hơi run lên. Lời của anh nghe thì là một câu rất thâm, nhưng cẩn thận cảm nhận thế nào khiến cô cảm thấy trên dưới toàn thân không được thoải mái như thế chứ?

Tóm lại cứ cảm thấy bên trong có ẩn chứa ý vị càng sâu xa, lẽ nào anh còn muốn…

***

Bắc Minh Quân nói rồi, cũng không tiếp tục để ý Cố Tịch Dao, mà nhìn Dương Dương đã chuẩn bị sẵn sàng chịu đòn.

Thấy bộ dạng này của cậu nhóc, tuy mặt vẫn âm trầm như thế, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.

Bàn tay lớn của anh giơ lên.

Trình Trình quay người đi, không dám tiếp tục nhìn nữa. Cậu nhóc và Dương Dương là song sinh, cho dù đánh vào người cậu nhóc, cũng sẽ cảm thấy như đánh lên người mình.

Chỉ có điều, mấy giây sau…

Mãi không có nghe thấy tiếng la thảm thiết của Dương Dương.

Bàn tay lớn của Bắc Minh Quân đã giơ lên, nhưng không có rơi vào cái mông của Dương Dương. Mà khẽ khàng rơi vào cái vai nhỏ của cậu nhóc.

Điều này khiến cơ thể nhỏ bé của Dương Dương run rẩy như điện xẹt qua.

Cậu nhóc khó tin ngoảnh đầu nhìn ba.

Ánh mắt đó vẫn hiện rõ sự uy nghiêm, nhưng lại nhiều hơn một chút thứ khác ở trong.

“B… Ba…”

Bắc Minh Quân nhìn Dương Dương: “Dương, ba vừa rồi không phải đã nói với con rồi sao, ba tin ý tưởng kỳ quái này của con. Chẳng qua ba muốn nói với con là: lấy người khác ra thí nghiệm không phải một chủ ý hay. Có rất nhiều người có ý tưởng kỳ quái như con, vật thí nghiệm đầu tiên của bọn họ đều là chính bản thân có biết không? Có điều may mà, thí nghiệm này của con không có bất kỳ nguy hiểm, hơn nữa nhìn trông có chút hiệu quả. Dù sao ba cũng tỉnh lại rồi.”

Lời nói trong uy nghiêm mang theo sự dịu dàng này của ba khiến Dương Dương cảm thấy có hơi khó tin.

“Ba, ý của ba là…”

Bắc Minh Quân khẽ gật đầu: “Con hay ‘Bối Lạp’ đều sẽ không bị trừng phạt. Không những như thế, đối với ý tưởng kỳ quái của con ba bày tỏ sự khẳng định, hơn nữa ba khuyến khích con phát huy tưởng tượng vô tận của con. Điều này rất trân quý.” Nói xong, ánh mắt của anh chuyển sang ‘Bối Lạp’: “Còn nó…”

Lúc này, Trình Trình và Dương Dương nghe đến đây, cuối cùng cũng thở phào thay cho ‘Bối Lạp’. Có điều, đối với sự khích lệ mà ba cho, bọn chúng vẫn tương đối có hứng thú nghe.

“Ừm, vậy thì cho phép nó ra vào các nơi trong nhà, có điều nếu như phát hiện bất kỳ đồ đạc nào trong nhà có dấu vết bị nó làm hỏng, vậy thì hậu quả không cần nói rồi.”

“Ba, con bảo đảm ‘Trái Banh’ sẽ là một con chó tuân thủ quy tắc nhất.” Dương Dương bỗng mỉm cười vui vẻ, cật lực bảo đảm thay cho ‘Bối Lạp.”

Bắc Minh Quân gật đầu, sau đó lại chuyển chủ đề: “Còn nữa, ba nghe nói khi các con ở đây thường người với chó ngủ cùng nhau? Rốt cuộc có chuyện này không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.