Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2278:




Chương 2278

Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng cầu xin tha thứ của Dương Dương, trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, nhưng mà biểu cảm vẫn vô cùng tức giận: “Cái thằng nhóc này, từ lúc nào con học được cách mắng chửi người khác mà không nói lời thô tục vậy hả? Xem xem mẹ xử lý con như thế nào đây.”

“Mẹ ơi, tha mạng cho con đi, không phải lúc nãy còn làm việc cứu mẹ khỏi móng vuốt của ba, cho nên mới nói như vậy hả, con không có ác ý đâu, mẹ tha cho con đi…”

Ở trên lầu truyền đến âm thanh kêu vang của Dương Dương, trong khu chung cư yên tĩnh như thế này như có như không.

Đa số những người ở đây đều là những nhân vật có mặt mũi trong thành phố, sau một ngày bộn bề nhiều việc kiểu gì cũng sẽ đi dạo dưới bóng đêm và ánh đèn ấm áp đang chiếu rọi, đi bộ trên con đường mòn trải đầy đá cuội.

Đương nhiên cũng sẽ có không ít trẻ nhỏ dẫn theo thú cưng của bọn nó.

Sau khi bọn nó nghe thấy tiếng kêu mơ hồ, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, thân thể nhỏ cũng không khỏi run rẩy.

Những đứa nhỏ này đều là ngậm thìa vàng lớn lên, đều là bảo vật trong lòng bàn tay của ba mẹ, đừng nói là đánh, cho dù có bị nói nặng một chút cũng sẽ khóc sướt mướt cả một ngày.

Đương nhiên là trong phòng ngủ của Lạc Kiều gần với lầu ba nhất cũng nghe được, hơn nữa âm thanh cũng sẽ lớn hơn một chút.

Cửu Cửu ngẩng đầu lên nhìn nóc phòng, sau đó sợ hãi nói với Anna: “Dì Anna ơi, anh Dương Dương bị làm sao vậy ạ, lại chọc mẹ tức giận đến như vậy?”

Lạc Kiều thì hơi nhíu mày lại ném cho Hình Uy một ánh mắt, Hình Uy lập tức hiểu ý đóng chặt cửa sổ lại, thời tiết nóng nực, ba người lớn cùng với hai đứa nhỏ chen chúc ở trong một căn phòng.

Trời nắng to, thời gian trôi qua chầm chậm đã chịu không nổi rồi, người lớn còn có thể nói được, bé cưng nhỏ mới ra đời không bao lâu lại không chịu nổi, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ, tay chân nhỏ cũng đã bắt đầu cử động.

Lạc Kiều thấy con mình như thế này cũng đều có chút đau lòng, cô quay đầu lại nhìn Anna như là đang cầu xin nhưng mà lại giống như là đang làm nũng, nói: “Hãy thương cho gia đình nhỏ bọn tớ đi, để cho hai mẹ con ở bên trên đình chỉ cuộc chiến, cho dù chỉ cần nửa tiếng đồng hồ cũng tốt nữa, để bọn tớ hít thở không khí trong lành.”

Anna cười nhìn thoáng qua Cửu Cửu, Lạc Kiều lập tức nói thêm: “Cậu yên tâm đi, gửi Cửu Cửu ở chỗ tớ đảm bảo là không có việc gì đâu, cho dù là cái tên Bắc Minh than đen đột nhiên đến đây cướp người tớ cũng sẽ liều chết để bảo vệ cho con bé, cho dù anh ta có cướp đi con của tớ làm vật uy hiếp, cho dù là như vậy…”

Hình Uy vừa nghe đến chỗ này thì lông mày của anh ta không khỏi hơi nhíu lại, sau đó ánh mắt của anh ta lập tức di chuyển lên trên người của Lạc Kiều.

Ánh mắt ấy e là đã nghe thấy câu: cho dù có lấy con mình ra làm uy hiếp, Lạc Kiều cũng sẽ không nhượng bộ nửa phần.

Mặc dù Bắc Minh Quân là ông chủ của anh ta, nhưng mà trong vấn đề này Hình Uy vẫn rất khó đưa ra lựa chọn, phục tùng hay là đối kháng.

Lạc Kiều nói đến mức này, đột nhiên lời nói xoay chuyển, đổi một nụ cười: “Ha ha, nếu như vậy thì tớ chỉ có thể giao Cửu Cửu ra thôi, cho nên trước khi tớ vẫn còn chưa đưa ra lựa chọn sai lầm, Anna, cậu cần phải nhanh chóng làm dịu lại cuộc chiến tranh ở bên trên nha.”

Nghe thấy như vậy, Anna còn chưa nói cái gì, đầu tiên là Cửu Cửu đã cảm thấy thất vọng, con bé bĩu môi: “Dì Kiều à, dì không thích cháu hả, muốn ném cháu ra bên ngoài…” Nói xong bắt đầu nước mắt lại rưng rưng.

Lạc Kiều thấy Cửu Cửu muốn khóc vội vàng khoác tay giải thích cho con bé: “cục cưng nhỏ à, không phải là dì Kiều không thương cháu đâu, chỉ có đều là cháu nhìn em trai xem còn nhỏ như vậy, thằng bé cần phải có dì chăm sóc, có đúng không nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.