Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2269:




Chương 2269

Quả nhiên là Dương Dương mở miệng nói: “Chú Hỏa Thần ơi, cứu gấp như cứu hỏa, bọn họ đều chạy hết rồi, không bằng chú đến giúp cháu làm nhân vật khách mời đi có được không ạ?”

“À… Bây giờ chú nên đi xuống dưới xem Kiều cùng với bé con, hai mẹ con bọn họ bây giờ không có ai chăm sóc hết, chú không yên lòng. Ông chủ à, xin lỗi vì tôi không thể đón tiếp được nữa.” Nói xong, Hình Uy cũng rời đi nhanh như chớp.

Sở dĩ anh ta có thể yên tâm rời đi là vì một nguyên nhân vừa mới nói trong đó, nguyên nhân khác đó chính là dù sao ông chủ cũng không tìm được Cửu Cửu, hơn nữa đây cũng là chuyện nhà của bọn họ, mình là người ngoài không tiện nhúng tay vào.

Thiếu đi Trình Trình, thiếu thì Hình Uy, người ở lại trên lầu cũng chỉ còn có Cố Tịch Dao, Bắc Minh Quân và Dương Dương.

Lúc này bầu không khí dường như hơi căng thẳng, Dương Dương lanh lợi di chuyển bước chân về phía cửa thang máy rồi lại học giọng điệu của Hình Uy mà nói: “Con nghĩ là con cũng phải rời khỏi nơi này mới được, một mình Trái Banh ở dưới lầu con không yên tâm đâu.”

Sau khi nói xong thì cũng không để mẹ mình nói lời nào, cậu nhanh chóng biến mất khỏi lầu.

Trên lầu ba chỉ còn có hai người đứng là bọn họ, nhìn nhau, nhưng mà lại không nói một câu nào.

Cuối cùng vẫn là Bắc Minh Quân mở miệng trước: “Em có biết tại sao tôi lại muốn đến đây không?”

Trong lòng của Cố Tịch Dao vô cùng căng thẳng, nhưng mà biểu cảm vẫn vô cùng bình tĩnh, cô thuận tay lấy một cái ghế ngồi xuống: “Tôi cũng không phải là con giun ở trong bụng của anh, sao tôi có thể biết được anh muốn đến đây làm cái gì chứ, nhưng mà tôi nghĩ chắc có lẽ là anh cũng không phải đến tham quan biệt thự nhàm chán như vậy.”

Bắc Minh Quân mở rộng bước chân chậm rãi đi đến gần Cố Tịch Dao.

Mãi cho đến khi khoảng cách của bọn họ không đến 10 cm thì mới dừng lại.

Lúc này anh có thể nghe thấy được tiếng hít thở của cô không còn đều đều bình thản rất rõ ràng.

Anh khom người xuống, hai tay trống ở tay vịn của cái ghế, nhốt Cố Tịch Dao ở bên trong, sau đó mặt cũng đưa đến gần, dùng một giọng nói rất trầm thấp: “Tôi nghĩ chắc là em biết rất rõ ràng, vào lúc tôi xuất hiện ở cửa ra vào, em liền biết mục đích đến đây của tôi là cái gì.”

Nói đến đây, anh còn cố ý kéo dài giọng điệu, chậm rãi nói: “Tôi—muốn—gặp—con.”

Từng câu từng chữ thốt ra từ trong miệng của anh đều vô cùng rõ ràng, mỗi một chữ đều mãnh liệt gõ vào trong lòng của Cố Tịch Dao.

“Không phải lúc nãy anh vừa mới gặp rồi đó à, hai đứa nhỏ sống ở đây cũng không kém gì so với nhà tổ nhà họ Bắc Minh, nói cách khác thậm chí có lẽ còn tốt hơn một chút.” Cố Tịch Dao vẫn duy trì sự bình tĩnh như cũ.

Từ khoảnh khắc Bắc Minh Quân bước vào căn biệt thự này, anh vẫn đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào để xử lý mối quan hệ với Cố Tịch Dao, cùng với mối quan hệ với bọn nhỏ.

Thật ra thì trong một khoảng thời gian không lâu, anh vẫn còn đang tức giận vì chuyện Cố Tịch Dao âm thầm giấu chuyện của con gái, thậm chí lúc ở trên tòa án cũng là như thế

Nhưng mà suy nghĩ này bắt đầu thay đổi dần sau cuộc thẩm vấn.

Đầu tiên là mối quan hệ giữa anh với mẹ Dư Như Khiết dường như đã vô tri vô giác thay đổi, gần gũi thêm một bước, tiếp đó lại là trong quán bar Zeus.

Mặc dù là sau khi Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý uống quá nhiều, tựa như là lời Đường Tăng trong Đại thoại tây du vẫn còn đang vang lên không ngừng bên tay anh.

Nhưng mà đa số đều là đang trách móc Bắc Minh Quân không biết tốt xấu như thế nào, không biết trân trọng bảo vật đã đạt được như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.