Chương 2262
“Dì Anna ơi, dì đừng có bất công như thế được không ạ, tại sao chuyện xấu lại cứ đổ lên đầu của cháu, cháu thật là oan uổng quá đi. Nếu sớm biết là như vậy thì cháu đã không mang đồ ăn ngon cho dì rồi, người ăn hiếp em gái cũng không phải là cháu đâu, là mẹ đó ạ.” Dương Dương khoanh tay không phục nói.
Anna mỉm cười nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve cái đầu nhỏ của Dương Dương: “Dì Anna đã vu oan cho cháu rồi, xin lỗi cháu nha.” Sau đó lại nói với Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cố Tịch Dao đặt Cửu Cửu xuống mặt đất, Trình Trình chủ động kéo em gái đi lên trên lầu.
Thấy bọn nhỏ đã đi xa, lúc này mới tức giận nói: “Còn không phải là Dương Dương hả, nếu như không phải thằng bé nhiều chuyện thì Cửu Cửu cũng sẽ không trở thành cái dạng này.”
“Mẹ ơi, mẹ không được như thế này đâu nha, là tâm trạng của mẹ không tốt cho nên mới trút giận lên người của em gái, sao lại muốn để con lãnh tội cho mẹ vậy chứ, bây giờ con còn oan uổng hơn là cái người tên đậu nga gì nữa đó.”
Hai mẹ con này đứng trước mặt mình mỗi người một câu, Anna nghe đến nỗi không hiểu gì hết.
…
“Trước tiên hai người chờ một chút đã, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao tớ nghe lại càng ngày càng hồ đồ rồi.” Bây giờ Anna cũng không có biện pháp, đánh gãy hai đội ngũ tranh luận.
Cố Tịch Dao cảm thấy cũng không có chuyện gì để giấu diếm, dứt khoát kể đơn giản cho Anna nghe một lần, đương nhiên có con nít ở đây, hơn nữa cũng có một số việc không tiện nói với người ngoài, cho dù cô với Anna cũng được coi như là bạn bè thân mật không có giới hạn.
Cuối cùng Anna cũng đã hiểu rõ, lần này xem như bừng tỉnh đại ngộ, nguyên nhân Cố Tịch Dao chính là chủ nhân của căn biệt thự ở lưng chừng núi.
Là người ngoài, Anna thật sự không biết nên nói như thế nào.
Nhưng là chị em với nhau, cô ta có thể hiểu được tâm tình của Cố Tịch Dao.
Ý trời như thế nào đó, người hoặc là thứ mà cô không muốn nhìn thấy nhất là cứ luôn xuất hiện xung quanh cô, biệt thự ở lưng chừng núi, tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị.
“Cốc cốc… Lại truyền đến tiếng gõ cửa một lần nữa.
“À, chắc có lẽ là Hình Uy đó, trước khi mọi người chưa trở về thì anh ta nói là có chuyện còn phải xử lý, chắc là bây giờ đã làm xong rồi.” Anna nói xong liền đi ra cửa mở cửa.
Cố Tịch Dao ngồi trong phòng khách, chỉ có điều là cô cảm thấy thời gian Anna đi hơi dài, hơn nữa cô chỉ nghe thấy tiếng mở cửa nhưng mà lại không nghe thấy tiếng có người nói chuyện, hoặc là âm thanh của bước chân.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, thế là đứng dậy đi ra cửa: “Anna sao vậy?”
Lúc cô đi đến hành lang ở cửa, chỉ nhìn thấy một tay của Anna đang cầm cửa không nhúc nhích nhìn bên ngoài.
Ánh sáng của mặt trăng ban đêm chiếu rọi bóng dáng người đứng ngoài cửa, cũng như là bóng dáng của Anna vào trong phòng.
Từ dáng hình nhìn qua hình như là khác so với Hình Uy.
Cố Tịch Dao lại bước đi ra cửa mấy bước, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được người đàn ông ngoài cửa, người này không khỏi để cho cô hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ nhìn thấy Bắc Minh Quân mặc đồ vest phẳng phiu đứng ở cửa, bộ đồ vest đó chính xác chính là bộ mà anh đã mặc ra tòa, nó cũng là bộ đã được anh mặc lúc bị mang đi.
Dựa vào tính cách của anh chắc là anh sẽ không mặc quần áo trong một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ anh từ sau khi trở về từ tòa án thì vẫn chưa về nhà?
Nói như vậy, đèn ở ngôi biệt thự lưng chừng núi sáng lên là do anh ở bên trong?
Không chỉ có như thế, cơn gió nhẹ ngoài cửa thổi tới còn kèm theo mùi rượu nhàn nhạt.
Cô lại nhìn ra sau lưng của Bắc Minh Quân, với một khoảng cách cỡ một người, có một người đàn ông khác đang đứng đó là Hình Uy.