Chương 2249
“Ha ha, đúng vậy, mọi người lưu lại kỷ niệm mà, Bắc Minh Quân cậu không vì vậy mà giận chúng tôi chứ.” Bạch Điệp Quý một bên cũng nói giúp vào.
Bắc Minh Quân liếc nhìn bọn họ: “Được, đợi hai người cũng đi ra từ đó, tôi sẽ làm cho các cậu còn lớn hơn bây giờ. “Ý tốt” của hai người tôi nhận. Xé tranh chữ đi cho tôi, quán bar tiếp tục buôn bán. Bằng không lão Bạch sẽ vì chuyện này mà nhắc tôi cả đời. Đúng rồi, đây là trừng phạt nho nhỏ với các cậu, nếu như còn lần sau, sẽ có một niềm vui lớn cho các cậu.”
Nói xong, anh trực tiếp đi xuyên qua hai người, đi vào trong phòng bọn họ hay uống rượu.
Lúc đi lướt qua bọn họ, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cầm lấy cổ tay bọn họ.
Lấy sức mạnh bọn họ không thể nào phản kháng được vỗ bánh ngọt trong tay mình vào mặt từng người.
Hơn mười phút sau.
Bắc Minh Quân đã ngồi một mình trong phòng ở quán bar uống một bình bia đen Đức.
Cửa phòng mở ra, Bạch Điệp Quý và Sở Dung Triết từ bên ngoài đi vào. Trên cổ bọn họ còn treo một khăn lông trắng, một tay còn đang lau bơ còn sót lại trên mặt và tóc.
Không đợi bọn họ mở miệng, Bắc Minh Quân đã mở miệng trước, giọng điệu giống như là thẩm vấn phạm nhân: “Mấy cậu sao lại biết hôm nay tôi ra ngoài? Giải thích cho tôi, hai cậu không có chỉ số thông minh cao như vậy.”
Lau sạch mặt và tóc, Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý sau khi vứt khăn sang một bên thì ngồi xuống.
Bọn họ không trả lời, vươn tay ra cầm bình rượu trên bàn, hơi ngửa đầu uống. Mấy phút đồng hồ sau, hai vỏ chai rượu lại lần nữa thả xuống bàn.
Bắc Minh Quân nhìn hai người bọn họ: “Sao thế, hai cậu tức giận sao?”
…
“Nào dám tức giận với cựu tổng giám đốc Bắc Minh Thị, chúng ta chẳng qua là nhận được thông báo của tổng giám đốc hiện tại của Bắc Minh Thị. Khoan hãy nói, sau khi cô ấy lên vị trí này, đúng là không còn vẻ vừa thanh thần, vừa ngơ ngác kia nữa.
Bắc Minh Quân nghe Lão Bạch nói như vậy, lập tức biết là ý chỉ ai.
Đương nhiên là Cố Tịch Dao làm anh vừa yêu vừa hận kia.
Buổi sáng còn thấy cô ở tòa, nhưng mà sau khi tạm dừng nghỉ ngơi lại không gặp nữa.
Về phần tại sao cô biến mất, Bắc Minh Quân vẫn chưa từng nghĩ qua. Lúc đó kỳ thật anh vẫn đang còn tức giận vì Cố Tịch Dao giấu đứa bé.
Về các phương diện khác, thay đổi trên tòa khiến anh không thể nghĩ quá nhiều.
Làm anh không ngờ là, Cố Tịch Dao sao lại biết mình nhất định sẽ vô tội phóng thích? Chẳng lẽ là bọn nhỏ hay mẹ mình nói cho cô biết?
Nhưng như vậy cũng không có khả năng, từ sau khi tòa án thẩm vấn xong cho đến khi mình lên xe rời đi, bọn họ đều chưa từng gọi điện thoại.
Xem như là sau khi mình lên xe taxi cô ấy gọi cho bọn Sở Nhị, nhìn trận thế vừa rồi cũng không phải là thời gian ngắn có thể chuẩn bị được.
“Bắc Minh Quân, cậu cũng đừng cả ngày bày ra vẻ xa cách. Chúng tôi nhìn ra được người ta vẫn rất là quan tâm đến cậu. Biết cậu hôm nay ra ngoài nên gọi điện thoại cho chúng tôi, để chúng tôi đón gió tẩy trần cho cậu.”
Đúng đấy, không phải trong khoảng thời gian này cậu cũng yên tâm giao Bắc Minh Thị cho cô ấy quản lý sao. Bây giờ nhìn lại nếu như hai người không đến với nhau, đúng là có chút phí của trời rồi.”
Lúc này sự bướng bỉnh của Bắc Minh Quân lại nổi lên: “Các cậu đừng nói giúp cô ấy trước mặt tôi, nếu như cô ấy thật tốt như các cậu nói, cũng không giấu tôi nhiều năm như vậy.”