Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2242:




Chương 2242

Lúc này Giang Tuệ Tâm đã không còn đếm xỉa gì nữa: “Ha ha, đáp án đã lộ ra rồi, vậy tôi cũng không ngại mà nói cho cô biết. Như Khiết, ân oán của tôi với cô không phải bắt đầu từ lúc cô trở về mà là sau khi quen biết cô đã có. Vẫn là nói cho cô biết, không riêng gì cô, ngay cả Lục Lộ tôi cũng hận như vậy. Hai người lúc đó mọi thứ đều tốt hơn tôi. Mặc dù lúc đó bên ngoài là ba người chúng ta nổi danh, nhưng trên thực tế tôi vẫn chỉ luôn là nền của hai người mà thôi. Trên sự nghiệp như thế, mà sinh hoạt cá nhân cũng thế. Có rất nhiều người yêu hai người, nhất là cô đó Như Khiết. Năm đó ông cụ thích cô đơn giản là vì cô giống như người vợ đã chết đi của ông ta mà thôi, nên ông ta cưới cô. Kỳ thật cô không biết là, tôi mới là người vẫn luôn yên lặng thích ông ấy! Nhưng mà trời xanh có mắt, cuối cùng cũng chờ được một cơ hội, có thể cho tôi xoay người, cuối cùng trở thành nửa chủ nhân của nhà Bắc Minh này!

“Sau khi tôi trở về, cô đã cảm thấy tôi sẽ lần nữa trở thành uy hiếp của cô, sẽ cướp đi vị trí của cô. Cho nên cô đã nghĩ ra cách này, để tôi hoàn toàn biến mất? Cô làm vậy chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả sao?” Dư Như Khiết từ trong bi thương ổn định lại tâm trạng của mình, bà vẫn còn một số nghi vấn cần Giang Tuệ Tâm trả lời.

“Hậu quả? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả. Phàm là người làm việc lớn thì không thể trói buộc bản thân mình trên băn khoăn đối với hậu quả. Đây cũng là thứ mà tôi học được sau bao nhiêu năm sống với ông cụ. Không riêng gì tôi, Quân nó cũng học được mọi thứ, trừ việc bất kể hậu quả, còn rất tàn nhẫn. Nó vì cầm quyền Bắc Minh Thị, có thể hung ác không tiếc không từ thủ đoạn, nuốt trọn Bắc Minh Thị vào trong tay mình. Như Khiết, cô nói xem so với nó, tôi làm chút chuyện ấy có tính là gì chứ?”

Đối với những lời Giang Tuệ Tâm nói này, đều là Dư Như Khiết chưa từng biết đến. Đương nhiên tranh đấu nội bộ của Bắc Minh Thị sao có thể truyền ra bên ngoài được chứ.

“Khụ khụ…” Thẩm phán nghe xong ho hai tiếng: “Bà Bắc Minh, đây là chuyện nhà mấy người, thì không cần thiết nói ra ở đây đâu. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi bà một câu, chuyện bỏ thuốc vào bát, bà có nhận không?”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Giang Tuệ Tâm.

Lúc này Giang Tuệ Tâm hơi nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

“Được rồi được rồi, bây giờ chân tướng đã lộ ra rồi, hung thủ hại chết bà ngoại con chính là bà ta. Trách không được lúc con ở chỗ ba luôn nhìn bà ta không thoải mái. Chú thẩm phán, còn không bắt bà ta lại, sau đó thả ba con ra ?” Dương Dương lần nữa lên tiếng.

“Dương Dương, em không thể nói ít đi mấy câu sao.” Trình Trình quát Dương Dương một tiếng.

Mặc dù Giang Tuê Tâm đã chính miệng thừa nhận, nhưng mà Trình Trình vẫn không muốn tin đây là sự thật, dù sao trong lúc sinh hoạt với Giang Tuệ Tâm, chính mình cũng rất được bà quan tâm, nếu so với Dư Như Kiết, Giang Tuệ Tâm giống bà nội ruột hơn.

“Bà Bắc Minh đã nhận tội rồi, vậy chúng tôi sẽ theo lệ tiến hành dẫn độ bà. Đồng thời, tôi tuyên bố anh Bắc Minh vô tội, được phóng thích.” Thẩm phán nói xong, gõ một búa xuống.

***

Theo tiếng búa gõ xuống, án tử của Lục Lộ theo Bắc Minh Quân vô tội được phóng thích và Giang Tuệ Tâm bị bắt lại chấm dứt.

Giang Tuệ Tâm tại chỗ bị cảnh sát vừa rồi dẫn Bắc Minh Quân đến đưa đi.

Thẩm phán cho nhân viên công tác đi trước, ông ta thay đổi cái loại uy nghiêm vừa rồi thành một vẻ nịnh nọt đi đến trước mặt Bắc Minh Quân.

“Ha ha, chúng mừng anh Bắc Minh. Kỳ thật lúc tôi vừa nhận được vụ án này, cũng đã nhận định anh nhất định sẽ không làm chuyện như vậy. Chỉ có điều, thân phận của tôi có hạn, không thể thiên vị phía anh được. Kính xin anh Bắc Minh hiểu cho.”

Bắc Minh Quân gật nhẹ đầu: “Cái này tôi hiểu.” Nói xong, anh lại dời ánh mắt về phía Dương Dương cách mình không xa.

Dương Dương thấy Giang Tuệ Tâm bị bắt, ba cũng được thả ra, lại bắt đầu đắc ý. Lúc này bé đang đứng bên cạnh Dư Như Khiết, vô cùng vui vẻ: “Bà nội, bà thấy biểu hiện hôm nay của con thế nào? Vừa lấy chứng cứ ra, cái đuôi hồ ly của bà nội kế lập tức lộ ra rồi…”

Thẩm phán kia xem như cũng là hiểu chuyện, ông ta nhìn ánh mắt Bắc Minh Quân, vội vàng nói: “Đương nhiên, anh có thể thuận lợi được thả ra, cũng phải nhờ công của cậu chủ đây. Có câu nói là gì nhỉ, cha là anh hùng con hảo hán. Sơ hở mà ngay cả cảnh sát cũng không phát hiện được đều được cậu ấy phát hiện. Chắc chắn tiền đồ của cậu ấy sau này vô hạn rồi.:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.