Chương 221
Năm đó dì Linda đỡ đẻ cho mẹ, mà mẹ nói dì Linda là ân nhân của mẹ con họ, xem ra, thật sự mẹ đã giấu Dương Dương gì đó.
Sau khi Linda rời đi, Trình Trình chăm chú nhìn Cố Tịch Dao, bỗng mở miệng hỏi: “Mẹ, vì sao dì Linda lại là ân nhân của chúng ta thế?”
Cố Tịch Dao ngây người: “À… Khi mẹ sinh con bị mất nhiều máu, là bác sĩ Linda cứu mẹ con chúng ta.”
“… Đơn giản vậy sao?’ Trình Trình vô thức nhíu chặt mày lại.
“Nhóc thối! Mẹ suýt chút nữa chết trong phòng sinh đó, vậy mà con lại nói đơn giản như vậy?”
Trên thực tế, Cố Tịch Dao không hề làm nũng, năm đó khi sinh xong đứa thứ nhất, mấy phút sau liền bị nhà của chủ thuê cố tình ôm đi mất, mà cô vì quá đau lòng mà mất máu quá nhiều, may là Linda ở đó, mới có thể sinh nốt Dương Dương, hai mẹ con đều nhặt lại được cái mạng.
Giờ nghĩ lại, cô vẫn nước mắt lưng tròng.
“Mẹ, mẹ khóc rồi?” Bàn tày non mềm của Trình Trình vuốt lên gò má Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao sững sờ, lúc này mới phát hiện đã lệ rơi đầy mặt.
Kích động ôm chặt con trai vào lòng, cô cố nhịn không rơi nước mắt, cả người run rẩy: “Mẹ không sao, có bụi bay vào mắt mẹ…”
Sao cô có thể nói với đứa nhỏ rằng, thật ra cô… nhớ đứa con khác chứ.
Mà đứa con còn lại kia, cậu đang ở đâu? Cậu thế nào rồi?
Cậu… vẫn khỏe chứ?
Tối đến, hai mẹ con về đến nhà.
Hai người ngầm hiểu không nhắc lại chuyện Linda nữa.
Ăn uống no nê, rồi tắm rửa.
Cố Tịch Dao ôm con ngủ. Hai mẹ con chơi cả ngày đã mệt rồi, rất nhanh liền đi vào giấc mộng.
Một giờ đêm.
Tiếng điện thoại rung.
Cố Tịch Dao giật mình tỉnh giấc theo phản xạ. Từ khi bắt đầu làm thư ký của Bắc Minh Quân, điện thoại của cô đã quen mở máy suốt 24 giờ. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Sợ làm ồn khiến con trai tỉnh giấc, cô nhẹ nhàng bò khỏi giường.
Đi tới phòng khách, cầm điện thoại lên, một số điện thoại lạ hiện trên màn hình, cô vô thức nhíu mày lại…
“Alo?”
“…” Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Không nói thì cúp đây!” Cố Tịch Dao thầm nghĩ là cuộc điện thoại làm phiền nào đó, vì thế ngắt máy.
Đối phương không từ bỏ, lại gọi tới nữa.
Cô nhíu mày, nghe máy: “Alo, rốt cuộc là ai thế?”
“…Cô Cố…” Một giọng nói lanh lảnh vang lên ở đầu bên kia…
Cố Tịch Dao ngây người, vô thức cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai: “Cô là?”
“Tô Ánh Uyển.”
“Ờ…” Cô bỗng nhớ ra. Trái tim đập nhanh đến lạ kỳ.