Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2183:




Chương 2183

“Anna, tôi hơi mệt, phải đi nghỉ ngơi sớm rồi.” Sau khi nói dứt lời, Cố Tịch Dao đứng dậy đi về phía cầu thang.

Anna nhìn theo bóng lưng của cô mà lắc lắc đầu.

Sau khi về đến phòng mình, Cố Tịch Dao nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô không hề mở đèn mà chỉ đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh trăng lập tức soi rọi vào trong căn phòng.

Cô nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Đã lâu rồi không được ngắm sao như thế này, tâm trạng của cô dần dần trở nên yên tĩnh lại.

Bây giờ, bầu trời sao ấy chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.

Quên đi bóng dáng chìm đắm trong mọi việc ngổn ngang ban ngày của mình, trở về với trái tim phụ nữ của bản thân.

Nhìn những vì sao sáng, cô lại nhớ về mẹ. Không biết mẹ có được yên nghỉ ở Thiên Quốc hay không. Không có người đàn ông đã phản bội lại mẹ, không còn những người bạn phản bội lại mẹ nữa.

Đương nhiên cũng không còn người con đã xa mẹ hơn hai mươi năm như mình, không còn những đứa cháu trai và cháu gái đáng yêu.

Cuộc đời con người không có gì là hoàn hảo, thường sẽ có khiếm khuyết. Có lẽ đây chính là chỗ hấp dẫn nhất trong cuộc đời của con người. Mỗi một người đều đang cố gắng để biến những thứ không hoàn hảo trở nên hoàn hảo.

Rất nhiều chuyện sẽ không bao giờ thay đổi vì ý chí của con người, giống như việc Bắc Minh Khởi Hiên nhận được cuộc điện thoại của Đường Thiên Trạch trong tối hôm qua vậy.

Nhưng mà, phải đối mặt thì cuối cùng vẫn phải đối mặt thôi. Thậm chí trên đường lái xe đến Bắc Minh thị, anh ta vẫn luôn tìm kế ứng đối.

Lúc anh ta mở cửa phòng làm việc, vừa đi vào đã nhìn thấy Đường Thiên Trạch đã ngồi ở bên trong rồi.

Hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt của anh ta giần giật, không ngờ Đường Thiên Trạch lại đến đây nhanh như vậy, thậm chí còn không cho anh ta thời gian chuẩn bị tư tưởng.

“Bắc Minh tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi, hình như sắc mặt của anh hơi tệ nhỉ.” Đường Thiên Trạch đứng dậy, trông rất mực nhẹ nhàng tự nhiên, giống như thể anh ta mới là chủ nhân của nơi này vậy.

Bắc Minh Khởi Hiên đến ngồi sau bàn làm việc của mình, tâm trạng của anh ta không tốt như Đường Thiên Trạch.

Anh ta đanh mặt nhìn Đường Thiên Trạch, trông có vẻ rất bất mãn: “Không ngờ anh lại đích thân đến đây, tôi cứ tưởng là tên sai vặt nào đó chứ.”

Đường Thiên Trạch có thể nhận ra Bắc Minh Khởi Hiên đang thầm cảm thấy bất mãn trong lòng, thế nhưng đây là chuyện mà anh ta đã lường trước từ lâu rồi.

Nhưng anh ta vẫn mỉm cười, xoay người đi đến trước bàn làm việc của Bắc Minh Khởi Hiên, chống hai tay lên bàn: “Điều này đã đủ để chúng minh chúng tôi xem trọng cậu Khởi Hiên đến mức nào.”

Bắc Minh Khởi Hiên ngẩng đầu nhìn Đường Thiên Trạch, anh cười khẽ: “Quả nhiên các người rất xem trọng tôi, mấy ngày trước đã đóng băng tài khoản của tôi rồi. Anh biết không, Bắc Minh Quân vừa mới ra khỏi Bắc Minh thị, chỉ cần hành động trong lúc đó thì Bắc Minh thị đã không còn là của anh ta nữa. Nhưng bây giờ anh lại xuất hiện ở đây, trên danh nghĩa là giúp đỡ tôi, nhưng tôi cảm thấy việc này không đơn giản như thế. Tôi nhớ ban đầu chúng ta từng ký hiệp nghị với nhau, đó là nước sông không phạm nước giếng. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy các người muốn vi phạm hiệp ước này rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.