Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2109:




Chương 2109

Không có nhận được câu trả lời chính xác của đối phương, con người vào lúc này rất dễ suy nghĩ linh tinh.

Chỉ là cô ta bây giờ cũng chỉ có thể sốt ruột, chuyện gì cũng không làm được. Một loại dự cảm không hay dần dần xuất hiện trong lòng.

Không phải mẹ của Nguyên đã xảy ra chuyện gì chứ, nếu không cô sao lại như vậy. Điều cô ta có thể làm được bây giờ chính là cầm điện thoại, yên lặng chờ đợi câu trả lời của cô ấy.

Sau khi Cố Tịch Dao khóc một lúc, đưa tay lau nước mắt trên mặt, sau đó đặt điện thoại lên tai: “Anna, mẹ tôi bà ấy đã mất rồi.”

Cô cuối cùng vẫn chính miệng nói ra.

Vốn dĩ cô không muốn đối diện với sự thật này, chỉ là hai ngày nay cô đã nghĩ thông rồi.

Chuyện này phải đối mặt, chỉ có điều khác nhau ở điểm đến sớm hay muộn.

Cô đã từng mơ ước đợi sau khi mẹ khỏi bệnh, cô và mẹ cùng tụi nhỏ trải qua cuộc sống yên bình.

Nhưng bây giờ đã biến mất rồi.

Đã từng vào lúc Cố Tịch Dao đau thương nhất, trong đầu của cô đột nhiên xuất hiện hình bóng của mẹ, mẹ nói với cô, đừng bi thương đừng buồn. Trái tim của bọn họ vẫn có liên hệ chặt chẽ.

*

Sau khi Anna nghe thấy, cũng không khỏi hít ngụm khí lạnh: “Sao có thể chứ? Mẹ cô không phải sức khỏe đã bắt đầu khôi phục rồi sao, sao lại đột nhiên qua đời. Nguyên, tôi nghe thấy tin tức này cũng rất buồn. Nếu như cô có cần chúng tôi giúp gì thì cứ nói. Chúng tôi sẽ cố gắng giúp cô.”

***

Cố Tịch Dao kìm nén nước mắt, giọng nói có hơi nghẹn ngào nói: “Anna, cảm ơn các cô. Tôi còn có thể ứng đối được. Hơn nữa Bắc Minh Quân anh ấy cũng sẽ giúp tôi. Có điều tôi còn phải nhờ cô giúp tôi một việc, đó chính là đừng nói chuyện này cho cục cưng nhỏ biết.”

Lúc này, cô và Bắc Minh Quân đưa ra cùng một lựa chọn, đó chính là không định nói chuyện này cho tụi nhỏ biết.

Đồng thời, cô cũng không định nói chuyện này nói Trình Trình và Dương Dương nghe.

Khi cô và Anna nói chuyện điện thoại, cửa phòng bệnh của cô mở ra, một cơ thể nhỏ nhắn từ bên ngoài đi vào.

Bắc Minh Quân cho Hình Uy cử người đến bảo vệ xung quanh phòng bệnh để đảm bảo an toàn của Cố Tịch Dao.

Nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng đến việc chữa trị của bác sĩ đối với cô, đồng thời cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc Trình Trình đi vào.

Bởi vì Trình Trình và Dương Dương sớm đã được mấy người đó nhận ra.

Cố Tịch Dao khi nhìn thấy Trình Trình có hơi ngạc nhiên, không ngờ cậu nhóc nhanh như vậy đã trở về rồi.

“Anna, chỗ tôi còn có chút việc, chúng ta lúc khác nói chuyện tiếp.” Cố Tịch Dao nói xong thì vội vàng tắt máy.

Cô không ngờ khi cô nói chuyện điện thoại với Anna, có lời gì đều bị Trình Trình nghe thấy hết.

Sau khi cúp máy, Cố Tịch Dao quay sang nhìn Trình Trình cố gượng cười: “Bảo bối, mẹ vừa mới gọi điện cho dì Anna. Con không biết, từ sau khi các con đi rồi, cục cưng nhỏ đều luôn khóc nháo muốn chơi cùng hai đứa. Hai đứa về từ bao giờ, sao không nói với mẹ một tiếng. Ở bên ngoài chơi có vui không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.