Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2086:




Chương 2086

“Mẹ… mẹ yên tâm đi, chúng con đã không phải đứa trẻ 5-6 tuổi rồi, đã biết chăm sóc bản thân rồi. Mẹ yên tâm cùng ba trải qua thế giới hai người đi.” Dương Dương còn chưa đợi mẹ lời xong thì có hơi không kiên nhẫn bắt đầu cướp lời.

“Thằng nhóc thối, đợi con trở về xem mẹ xử lí con thế nào!” Cố Tịch Dao nói xong thì cúp máy.

Đợi đến khi bọn họ về đến nhà tổ của nhà Bắc Minh thì đã là chuyện của hơn bốn tiếng sau rồi.

Bắc Minh Quân đỗ xe xong, sau khi thấy Cố Tịch Dao xuống xe thì vội vàng đi về phía xe của cô.

“Sao em không ở đây một lúc?” Bắc Minh Quân một tay vắt trên nóc xe hỏi.

Cố Tịch Dao vào trong xe, hạ cửa xe xuống, thò đầu ra: “Anh là tổng giám đốc đại nhân, có việc hay không đều anh nói là được. Tôi chẳng qua chỉ là một người làm công, một ngày không hoàn thành nhiệm vụ đều không được. Tôi vẫn là ngoan ngoãn trở về đi làm thì hơn.”

*

Hai đứa nhỏ được Bắc Minh Đông dẫn ra ngoài chơi, Cố Tịch Dao lại cảm thấy càng phiền lòng hơn.

Trừ công việc, chăm sóc mẹ và trở về chăm sóc Cửu Cửu ra, việc còn lại chính là mỗi ngày đều phải gọi điện cho tụi nhỏ, xem chúng mỗi ngày có bình an không.

Rất nhanh nửa tháng trôi qua.

Một buổi tối, Cố Tịch Dao nằm trên giường, dỗ Cửu Cửu đi ngủ.

Buổi tối ở chỗ Lạc Kiều rõ ràng là rất yên tĩnh.

Nhưng chính vì trong hoàn cảnh như này, Cố Tịch Dao thế nào lại không ngủ được.

Cô cảm thấy trong mình cứ có một chút rối loạn.

Dứt khoát ngồi dậy, thuận tay cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này, Anna, Lạc Kiều bọn họ đều đã nghỉ ngơi rồi.

Cô đi đến phòng khách ở tầng một, ngồi trên sô pha.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã là 11h30.

Hôm nay gọi điện cho tụi nhỏ, biết tất cả đều rất tốt, hơn nữa còn từ trong điện thoại nghe ra, bọn trẻ dường như đã ở bên ngoài chơi rất vui vẻ.

Có lẽ nên suy nghĩ xem có gọi chúng trở về rồi hay không. Nhất là Dương Dương, lần thi trước tuy thành tích rất tốt, nhưng đây chẳng qua là có gia sư và Trình Trình dạy bồi dưỡng cho cậu nhóc mới đạt được.

Cô có hơi lo lắng ngộ nhỡ Dương Dương cứ mãi chơi như thế, đến khi khai giảng thành tích học tập lại tụt dốc không phanh.

Chỉ là nên làm sao nói với tụi nhỏ đây? Hai đứa trẻ không dễ gì mới ra ngoài vui chơi thoải mái một lần.

Haizzz…

Suy thôi cũng thấy đau đầu.

Cô rút điện thoại ra, bây giờ không ngủ được, lên mạng xem video, có lẽ một lúc nữa buồn ngủ thì có thể đi ngủ rồi.

***

Quả nhiên, Cố Tịch Dao lướt màn hình điện thoại, xem mấy tin tức và hai đoạn video cười xong thì cô cũng ngáp mấy cái, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo đến.

Nhưng đợi đến khi cô đang chuẩn từ trên sô pha đứng dậy trở về phòng ngủ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Cố Tịch Dao không biết tại sao trong lòng bỗng cảm thấy có hơi đau nhói, hơn nữa loại cảm giác này cô đã từng cảm nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.