Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2053:




Chương 2053

Cố Tịch Dao cũng không phản kháng, hay tính toán chạy trốn gì. Cô cảm thấy cho dù có trốn thoát thành công đi nữa, cũng khó tránh ngày sau Phỉ Nhi sẽ không có hành động càng cực đoan hơn với mình, hay các con.

“Tinh.” Tiếng chuông thang máy vang lên.

Xem ra Phỉ Nhi đang dẫn mình đi thang máy.

Sau một hồi yên tĩnh, cửa thang máy một lần nữa mở ra.

“Cộp cộp cộp……”

Cố Tịch Dao nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên hành lang lanh lảnh, vang dội.

“Cốc cốc……” Sau hai tiếng gõ ngắn ngủi, cửa mở ra.

Phỉ Nhi kéo Cố Tịch Dao đi vào, sau đó lại nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

“Phỉ Nhi, thật không ngờ cô thế mà lại dám đến gặp tôi đấy.” Giọng Đường Thiên Trạch lộ ra một cỗ âm u, lại vẫn chấn động lòng người như thế.

Phỉ Nhi nhìn Đường Thiên Trạch ngồi phía đối diện, không có lấy nửa phần sợ hãi, có lẽ trước đây từng có, nhưng bây giờ trong tay cô ta đã có con bài tẩy Cố Tịch Dao này rồi, còn sợ anh ta làm gì mình nữa chứ.

Cô ta hơi hơi mỉm cười: “Thiên Trạch, em biết trước kia tôi từng phản bội anh, nhưng đó cũng là vì em có nỗi khổ trong lòng thôi. Đều là vì bị Bắc Minh Thiên bức ép nên em mới làm như thế.”

Đường Thiên Trạch nhìn Phỉ Nhi bày ra bộ dạng đáng thương, nở một nụ cười lạnh: “Cô không phải là vị hôn thê của hắn ta à, hai người còn chuẩn bị kết hôn nữa mà. Chẳng qua vận khí của cô không tốt lắm thôi.”

***

Đường Thiên Trạch rõ ràng là đang ám chỉ cái ngày xảy ra vụ nổ ở khách sạn Quân Đại, cũng chính là ngày diễn ra hôn lễ của Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi.

Phỉ Nhi thở ra một hơi giễu cợt: “Haiz, cái danh vị hôn thê này của em chẳng qua cũng chỉ là vật trang trí. Thậm chí hôn lễ không tổ chức được, anh ta cũng chỉ là ký cho em một tờ chi phiếu trống bồi thường thôi. Tim của anh ta căn bản không đặt ở chỗ em.”

Vừa nói cô vừa vươn tay đẩy Cố Tịch Dao về hướng Đường Thiên Trạch: “Em biết anh rất tức giận vì sự phản bội của em, cho nên lần này em đến đây để xin lỗi anh. Đây là chút quà mọn, mong anh có thể chấp nhận. ”

Đường Thiên Trạch đã gặp Cố Tịch Dao trước đó, dựa trên quần áo trên người lúc nãy anh đã nhận ra cô.

Chỉ là trước mặt Phỉ Nhi lúc này, anh giả vờ không nhận ra.

Anh cười xua tay: “Phỉ Nhi, tâm ý này của cô tôi xin nhận, nhưng người thì tôi không giữ, bây giờ tôi không có hứng thú đó.”

“Haha, Thiên Trạch, em nghĩ anh đã hiểu lầm điều gì đó. Thứ em đem đến không phải để làm anh vui, mà là để anh trả thù. Có lẽ bịt mặt nên anh không biết cô ta là ai, nếu em tháo vải đen trước mặt cô ta ra, hẳn là anh có thể nhận ra. ”Phỉ Nhi vừa nói vừa đưa tay vén tấm vải che mắt Cố Tịch Dao ra.

“Cô Cố.” Đường Thiên Trạch cũng giả vờ biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên giống như đột nhiên nhìn thấy vậy.

Trên thực tế, Phỉ Nhi đã luôn bị che giấu, cô không biết gì về chuyện giữa Cố Tịch Dao và Đường Thiên Trạch, hầu như tất cả tinh thần của cô đều dồn vào Bắc Minh Quân.

Phỉ Nhi gật đầu: “Đúng, là cô ta.”

“Cô đem cô ấy giao cho tôi làm gì? Cô ấy đã từng thắng kiện cho tôi, xem như là ân nhân của tôi.” Đường Thiên Trạch tiếp tục đóng kịch trước mặt Phỉ Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.