Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2049:




Chương 2049

“Cô, cô là Phỉ Nhi?” Có điều, bây giờ cô còn chưa thể khẳng định có đúng là cô ta không.

Cố Tịch Dao vừa nói dứt câu, liền thấy khóe miệng người đang lái xe khẽ nhếch, đầu cô ta cũng từ từng ngẩng lên.

Cô ta vươn tay đẩy vành mũ lưỡi trai lên, để lộ phần nửa mặt trên cũng bị che kín bởi những vết sẹo.

“Thật đáng kinh ngạc, không ngờ ấn tượng của cô Cố với tôi lại sâu sắc như vậy đấy, không cần nhìn hết cả khuôn mặt, đã nhận ra được tôi là ai rồi.” Phỉ Nhi rốt cuộc cũng để lộ thân phận của mình.

Cố Tịch Dao biết, kể từ khi vụ kiện kết thúc, Phỉ Nhi đã như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Phỉ Nhi vừa lái xe, vừa mỉm cười với Cố Tịch Dao, nói: “Có phải cô cảm thấy rất ngạc nhiên không? Không ngờ tới chứ gì, Quân kêu Hình Uy phái người tìm kiếm tung tích tôi ở khắp mọi nơi, nhưng lại không ngờ tôi vẫn luôn ẩn nấp ngay gần họ. Đó là nơi nguy hiểm nhất, nhưng cũng chính là nơi an toàn nhất.”

“Phỉ Nhi, hôm nay cô bắt tôi rốt cuộc là có mục đích gì?” Cố Tịch Dao lúc này có vẻ đã đoán được mục đích hành động lần này của cô ta.

Phỉ Nhi liếc Cố Tịch Dao ngồi ở băng ghế sau một cái: “Không phải tôi bắt cô, mà tự cô nộp mình đến cửa có được không vậy. Kỳ thực tôi đang đi loanh quanh không mục đích gần nhà cũ nhà Bắc Minh, thì lại thấy cô từ bên trong chạy ra, tôi chỉ là nảy sinh lòng hiếu kỳ, muốn đi theo nhìn thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thôi. Vốn tôi còn cho rằng Quân rất nhanh sẽ từ trong nhà theo ra, nhưng mà anh ta lại khiến tôi có chút thất vọng rồi đó. Lại để một người con gái như cô một thân một mình đi bộ hơn cây số trên con đường đến cả nửa cái xe cũng không có. Cùng là con gái với nhau, tôi ít nhiều gì cũng có chút đồng tình với cô. Thế nên, mới hạ quyết định tiễn cô một đoạn thôi.”

***

“Phỉ Nhi, nếu cô đã có ý muốn tiễn tôi một đoạn, thì tại sao lại đưa tôi tới đây, đây là chỗ nào?”

Cố Tịch Dao nhìn Phỉ Nhi đang lái xe, bây giờ ngoại trừ nói chuyện với cô ta, tranh thủ tìm kiếm cơ hội chạy trốn ra, thì cô chẳng còn biện pháp nào khác.

Phỉ Nhi vẫn bảo trì nụ cười trên mặt: “Khi tôi trông thấy cô ngủ ở ghế sau, thì tôi đã thay đổi suy nghĩ rồi. Tôi quyết định không đưa cô tới nơi mà cô muốn nữa.”

“Vì sao lại thế?”

“Nguyên nhân rất đơn giản: Nơi cô muốn đến tên là ‘Phẩm Hoan Biệt Uyển’ đúng không, đó là khu vực do Bắc Minh Thị khai phá, nơi này là anh xây dựng dành cho cô, chuyện này khiến tôi biết được anh ta vẫn luôn ghi nhớ cô trong lòng. Lại thêm lần trước lúc cô ở nông trại, giữa cô với anh ta đã xảy ra chuyện gì đừng tưởng rằng tôi không biết gì hết. Chỉ là lúc đó tôi vẫn còn danh phận là vị hôn thê của anh ta thôi. Chỉ cần tôi nhắm một con mắt mở một con mắt, chuyện đó cũng xem như cho qua. Có điều sau này, tôi lại phát hiện tất cả đều không thể vãn hồi nữa rồi. Vốn dĩ sau khi rời khỏi nhà Bắc Minh, tôi cho rằng cô đã giúp kẻ thù của anh ta như thế, anh ta sẽ rời xa cô. Nhưng không ngờ hai người ngược lại còn thân thiết hơn. Thậm chí thi thoảng cô còn ở lại nhà ấy nữa. Như vậy tôi làm sao còn có thể đứng nhìn tiếp được nữa chứ !”

Phỉ Nhi vừa nói xong, Cố Tịch Dao liền vội vàng giải thích: “Phỉ Nhi, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, thật ra quan hệ giữa tôi với Bắc Minh Quân chỉ là thỏa thuận. Tôi cũng chỉ là vì các con nên mới ở cạnh anh ta thôi. Thậm chí mấy lần cô nói cô thấy tôi ở lại đấy, cũng là bởi chân Dương Dương bị thương, Bắc Minh Quân lại ngày nào cũng đi sớm về khuya, Dương Dương không được chăm sóc cẩn thận, tôi mới đành phải làm như vậy thôi. Sau đó tôi cũng không ở lại nhà ấy thêm lần nào nữa.”

Phỉ Nhi bật cười khẽ một tiếng: “Hay cho một tiếng ‘hiểu lầm’, nếu như chỉ một hai lần thì tôi còn thật sự cho rằng là như vậy, nhưng giữa hai người rõ ràng không chỉ có thế. Thôi bỏ đi, bây giờ tôi không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này với cô nữa.”

“Phỉ Nhi, tôi hy vọng cô thả tôi đi, tôi rơi vào tay cô cũng có tác dụng gì đâu chứ. Tôi cam đoan sẽ không nói chuyện đã gặp cô cho Bắc Minh Quân biết đâu mà.” Cố Tịch Dao cố hết sức tranh thủ cơ hội chạy thoát cho mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.