Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2005:




Chương 2005

Những người ở đây cũng có vóc dáng xinh đẹp, không có người nào là hung thần ác sát.

Cô ta căng thẳng, mọi người có thể hiểu được, nhưng mà cô ta sợ hãi thành như vậy không có ai có thể hiểu được.

Lá gan này cũng thật là nhỏ.

Với cả sự ấm ức mà cô ta thể hiện…

Mặc dù là giám định một lần nữa đối với cô ta mà nói quả là không công bằng.

Nhưng mà đây cũng không phải là gia đình bình thường tìm con gái, người được tìm đến chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, chuyện này không thể có nửa điểm sai lầm được.

Thế lực của Quỷ Vực Chi Thành lớn như vậy, ở phía dưới đương nhiên có không ít người rắp tâm hãm hại, nếu không thì lúc trước thành chủ cũng sẽ không bị thương nặng đến nỗi thiếu chút nữa mất mạng.

Thành chủ cẩn thận cũng không có gì sai, nếu như có chuyện gì cô ta có thể nói ra, những thứ này đều có thể hiểu được.

Nhưng mà cô ta chẳng chịu nói cái gì hết, cứ luôn biểu hiện ra một bộ dạng dường như là tất cả mọi người bắt nạt cô ta, làm cho cô ta ấm ức, thật sự làm cho người ta không biết nên nói cái gì cho phải.

Lần này tất cả mọi người không nói cái gì hết, ngay cả cậu Hàn nhìn Trình Nhu Nhu một chút mà cũng theo bản năng mím chặt môi.

Đến lúc chạng vạng tối rốt cuộc Thành thiếu chủ cũng đã đến, anh ta tính toán thời gian kỹ càng rồi mới đến, kỹ thuật của Quỷ Vực Chi Thành tiến bộ hơn so với những cơ cấu giám định bình thường, cho nên tốc độ tương đối nhanh hơn một chút.

Thành thiếu chủ tính toán lúc sắp có kết quả, sau đó đến đây để tham gia cuộc vui.

Lần trước Bùi Doanh dẫn theo Trình Nhu Nhu gặp anh ta, cho nên lúc mà anh ta nhìn thấy Trình Nhu Nhu, anh ta cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Chỉ là nhìn thấy lúc này Trình Nhu Nhu đang ngồi một mình trong một nơi hẻo lánh, tay chân cứng ngắc, thân thể rụt lại, bộ dạng hận không thể biến thành một con rùa đen chui vào trong cái mai rùa, lông mày của Thành thiếu chủ hơi nhíu lại một chút.

Mấy cái ông già này làm gì vậy chứ, sao lại làm cho người ta sợ hãi đến như vậy?

Lần trước lúc Trình Nhu Nhu nhìn thấy anh ta mặc dù là có hơi kiêng dè nhưng mà cũng không phải là một bộ dạng tay chân co lại với nhau như thế này.

Nhưng mà Thành thiếu chủ cũng chỉ nhanh chóng quét nhìn Trình Nhu Nhu một cái.

“Người đã đến đông đủ hết rồi, hiếm có quá nha.” Thành thiếu chủ đi đến, ánh mắt quét nhìn mỗi một người ở đây, trên mặt lập tức tràn đầy nụ cười.

Dáng dấp của anh ta quả thật quá đẹp trai, cộng thêm nụ cười lấp lánh làm cho căn phòng trở nên tối tăm vì đã đến hoàng hôn gần như được chiếu sáng lên trong phút chốc.

Trình Nhu Nhu vốn vẫn luôn cúi đầu rụt lại thân thể, nghe thấy tiếng cười đột ngột này, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn qua. Sau khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thành thiếu chủ, trong lúc nhất thời hoàn toàn ngây người, trực tiếp cứng đờ.

Cô ta cứ ngơ ngác mà nhìn Thành thiếu chủ như vậy, trong lúc nhất thời quên đi tất cả phản ứng, hoàn toàn chưa tỉnh hồn lại.

Ở đây đều là các nhân vật mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, đều phát hiện phản ứng của Trình Nhu Nhu. Thật ra thì bọn họ cũng không cần cố ý nhìn, bởi vì lúc này phản ứng của Trình Nhu Nhu quả thật quá rõ ràng.

Bộ dạng đó hoàn toàn chính là ngu dại.

Thành thiếu chủ đã sớm hình thành thói quen với bộ dạng si ngốc lúc mà người khác nhìn thấy anh ta, cho nên anh ta cũng không thèm để ý tới Trình Nhu Nhu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.