Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1946:




Chương 1946

Nếu đã quen biết, cô ngược lại muốn xem thử Bùi Vũ Ninh còn giả bộ như nào nữa? Nếu đã quen biết, thế trận này là đánh hay không đánh đây?!

“Cậu Thần, hiểu lầm, hiểu lầm, toàn bộ đều là hiểu lầm.” Bùi Vũ Ninh lúc này hận không thể lùi vào trong phòng tắm, sau đó đóng cửa lại, mắt không thấy ít nhất sẽ không sợ hãi như thế.

Cô ta thế nào cũng không ngờ, người đàn ông của Tô Khiết là Nguyễn Hạo Thần, nếu như biết, cô ta vừa rồi tuyệt đối không dám nói lời như thế.

Cô ta bây giờ muốn thu lại những lời nói đó, có được không?

Bùi Vũ Ninh đảo mắt, nhìn sang Tô Khiết, trong ánh mắt mang theo sự cầu xin, muốn kêu Tô Khiết giúp cô giải thích.

Tô Khiết lại trực tiếp phớt lờ ánh mắt cầu cứu đó của cô ta, vừa rồi là tự cô ta tìm chết, không trách được người khác.

Bùi Vũ Ninh lúc này, người mặc bộ vest, tóc cắt ngắn, lông mày rậm mắt to, làn da ngăm đen, cao 1m73, cộng bộ dạng xuề xòa đó của cô ta, nhìn lướt, thật sự giống đàn ông.

Đương nhiên, giọng nói trước đó của cô ta là cố ý giả thành, giọng nói vốn dĩ của cô ta tuy cũng trung tính, nhưng không có dày nặng.

Nếu như Nguyễn Hạo Thần không biết Bùi Vũ Ninh thì với cơn ghen vừa rồi của Nguyễn Hạo Thần, chắc chắn không thể bình tĩnh quan sát, chắc chắn sẽ xem Bùi Vũ Ninh thành đàn ông.

Cho nên, Tô Khiết vừa rồi mới tránh ra xa.

Đương nhiên, nếu như quen biết, vậy thì không cần nữa rồi.

Mắt của cậu ba Nguyễn hơi nheo lại nhìn chằm chằm Bùi Vũ Ninh, khóe môi nhếch lên lộ ra ý cười lạnh, Bùi Vũ Ninh nhìn mà tim đập thình thịch.

“Cậu Thần, tôi là phụ nữ, điểm này anh biết mà, tôi giống với Khiết Khiết, giới tính đều là nữ, đều thích đàn ông, cho nên, giữa tôi với Khiết Khiết là trong sạch, chúng tôi chỉ là tình chị em.” Bùi Vũ Ninh nhìn thấy sắc mặt của cậu ba Nguyễn vẫn âm trầm đáng sợ, vẫn không một chút ý tứ hòa hoãn, trái tim lúc này lên xuống thất thường.

“Tình chị em?’ Cậu ba Nguyễn không biết nghĩ đến điều gì, hai mắt nhanh chóng tối sầm đến cực điểm.

“Tình chị em đơn thuần, tôi với cô ấy, chỉ có tình chị em đơn thuần, mức độ đơn thuần đều dựa vào một câu của cậu Thần.” Bùi Vũ Ninh nhìn cậu ba Nguyễn thâm sâu khó dò đó, nghe câu không rõ ràng đó của anh, vội vàng tỏ thái độ, thái độ đó muốn nịnh bợ bao nhiêu thì nịnh bợ bấy nhiêu.

Tô Khiết: “…”

Cô có thể nói không quen người này không?

Thật là không có mắt nhìn mà.

“Quần áo của cô là cô ấy tặng?” Liên quan đến một điểm này, cậu ba Nguyễn nhớ rất rõ, cho dù Bùi Vũ Ninh là phụ nữ, anh vẫn ghen.

“Không, không phải, tuyệt đối không phải, đây là tự tôi mua, Tô Khiết chính là một con gà trống sắt, trước nay một cọng lông cũng không dứt được, đâu biết mua đồ cho tôi chứ.” Để chứng minh sự trong sạch của mình, Bùi Vũ Ninh có gì cũng nói hết ra.

Tô Khiết ngước mắt, liếc nhìn cô ta, được lắm, vì suy nghĩ đến cái mạng nhỏ của Bùi Vũ Ninh, cô không tính toán với cô ta.

“Sự việc tiến hành như thế nào rồi?” Sắc mặt của cậu ba Nguyễn vẫn âm trầm, có điều anh lại đột nhiên đổi chủ đề…

Nếu như là người khác, cậu ba Nguyễn chắc chắn sẽ hỏi, nhưng người này là Bùi Vũ Ninh, vậy thì không cần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.