Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 193:




Chương 193

“Vì thế mới nói là khoảng cách gần nhất trên thế giới này là cuộc tình mười năm của anh và em cuối cùng cũng lộ ra ánh sáng, nhưng khoảng cách xa nhất trên thế giới lại là giây phút bị lộ ra đó anh đã có người khác rồi…”

“Emma, hát không nổi mà, tôi sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa…”

Cố Tịch Dao càng nghe trong lòng cảng hoảng sợ.

Cô lén la lén lút một đường đi vào văn phòng làm việc của tổng giám đốc, chỉ sợ bị đám người buôn dưa lê kia nhận ra cô.

Ai, cô là vô tội đấy có được không? Cô cũng không nghĩ tới…

Cô liếc mắt đã nhìn thấy Bắc Minh Quân vùi đầu làm việc.

“Khụ khụ…” Cô lúng túng húng hắng cổ họng, sau đó đi thẳng về phía anh.

Bắc Minh Quân nhướng mày rậm nhìn cô, cô chỉ cần làm một động tác anh đã nhìn thấu: “Em muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi!”

Cố Tịch Dao nhìn anh lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, cứng ngắc thường ngày thì khuôn mặt xinh đẹp, sạch sẽ của cô không khỏi giật giật.

Cô không khỏi nghi ngờ tối qua không biết bản thân có bị hoa mắt hay là mộng du không? Tối qua gã này đúng là mỉm cười với cô sao?

Cô lại hắng giọng sau đó xoay người lấy một chồng tài liệu, giấy bút, USB, PDA, file đựng hồ sơ từ tủ hồ sơ bên cạnh sô pha…

Sau đó chuyển hết tất cả lên bàn làm việc của anh.

Bắc Minh Quân nhíu mày, ngước mắt nhìn cô dường như đang chờ cô giải thích.

“Ồ, đây là những thứ tôi có được từ lúc làm thư ký!” Cô đứng thẳng người nhìn thẳng vào tròng mắt đen kịt của anh, khí thế lãnh liệt nói: “Tổng giám đốc thừa dịp tôi vẫn còn ở đây, tôi sẽ giao tất cả lại cho anh, đợi lát nữa tôi sẽ đi làm thủ tục nghỉ việc với Linda, ngày mai tôi không cần đến nữa rồi.”

Tất cả những chuyện xảy ra tối qua khiến lòng cô cảm thấy bức rức không yên.

Cũng may cá cược vừa xong cô có thể khôi phục tự do rồi.

Cố Tịch Dao phảng phất như có thể nhìn thấy ánh mắt trời rực rỡ, cô chợt cảm thấy tinh thần rất thoải mái.

Bắc Minh Quân lạnh lùng ngước mắt, nhăn mày phì cười.

“Cố Tịch Dao, ngày hôm nay còn chưa qua hết đấy, em cứ chắc chắn ngày mai em sẽ không đi làm nữa như vậy sao?”

Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt xem thường cô của anh, bũi môi: “Ngược lại cũng là chuyện đã chắc chắn rồi, em không cho là hôm nay sẽ có gì thay đổi. Nói chung tổng giám đốc đại nhân, rất cảm ơn anh mấy ngay nay đã chăm sóc cho em, khiến em có thể nhận biết được cái gì gọi là tàn khốc vô tình, khiến em lĩnh ngộ được cái gì gọi là không bằng cầm thú!”

Cô chỉ cây mắng cây hòe, câu nào câu nấy như lưỡi dao cắm vào ngực anh, không nghi ngờ là đang tìm đươờng chết.

Nhưng như vậy thì thế nào? Qua ngày hom nay bọn họ sẽ đường ai nấy đi, không còn bất cứ liên quan gì nữa.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Bắc Minh Quân đột nhiên sa sầm.

Hai con ngươi đột nhiên lóe lên, anh mím môi gật đầu, khóe miệng hơi cong lên lộ ra nụ cười khiến người khát cảm thấy sợ hãi, anh gằn từng chữ:

“Rất tốt. Cố Tịch Dao, vậy anh nói trước với em một câu, chào buổi sáng!”

Cơ thể cô run lên.

Cái gì mà nói trước một câu chào buổi sáng chứ, bây giờ đã mấy giờ rồi mà còn chào buổi sáng gì nữa chứ?

Ánh mắt của tên này rất âm hiểm.

Cố Tịch Dao ra khỏi văn phòng tổng giám đốc cô nôn nóng chạy tới văn phòng của Linda.

Khi lá đơn từ chức đưa tới trước mặt Linda thì Linda ngẩn ra.

“Cố Tịch Dao, có phải cô đang chơi tôi không?”

Linda không vui mừng như trong suy đoán, cũng không thoải mái theo lẽ thường ngược lại cô ta còn tỏ ra giận dữ.

Cố Tịch Dao ngẩn ra: “Tôi nghỉ việc cô không vui sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.