Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1799:




Chương 1799

Vân Chi Lâm nhìn cô, mỉm cười đi vào trong phòng, đặt đồ ăn ở cạnh khay trà mà bên cạnh đó là các loại tài liệu được xếp chồng lên nhau: “Em xem xem bây giờ đã là mấy giờ rồi.”

Cố Tịch Dao cũng bước tới theo.

Nghe anh ta hỏi như vậy, cúi đầu nhìn đồng hồ ở trên cổ tay, bây giờ kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ tối.

Cô không khỏi nhíu mày một cái, hít một hơi thật dài: “Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, không nghĩ đến bất tri bất giác đã bận rộn cả một buổi chiều rồi.”

Sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt của cô siết chặt lại: “Chi Lâm, trước tiên anh ngồi ở đây một lát đi, để em đi đón Trình Trình tan học.”

“Ha ha, không cần đâu, anh đã đi đón thằng bé tan học rồi, hơn nữa cũng đã đưa đến Lạc Kiều. Trình Trình cũng không giống như em đâu, lúc thằng bé tan học không nhìn thấy em liền biết chắc có lẽ là em đang bận làm việc, thằng bé sợ làm chậm trễ công việc của em cho nên đã gọi điện thoại cho anh, chờ sau khi anh đưa thằng bé đến Lạc Kiều rồi vẫn còn chưa nhận được điện thoại của em, anh biết là em chắc chắn còn đang bận làm việc. Em chính là như vậy đó, lúc nào bận rộn thì em không quan tâm đến bất cứ cái gì khác.” Vân Chi Lâm giống như là người lớn ở trong nhà.

Nói xong, anh liền muốn đưa tay di chuyển tài liệu ở trên bàn trà đi.

“Nè, anh đừng có làm lộn xộn mấy tài liệu em vừa mới điều chỉnh xong, mấy cái phần này em phải sắp xếp cả một buổi chiều đó.” Cố Tịch Dao nghe lời răn dạy của Vân Chi Lâm, nhưng mà cũng không quên nhắc nhở anh một câu.

Vân Chi Lâm nhìn thoáng qua: “Em chiếm hết cả cái bàn trà rồi vậy thì ăn cơm ở đâu đây, không có việc gì đâu, anh di chuyển bọn nó đi, đợi đến lúc ăn xong rồi thì lại dời trở về, cùng lắm thì anh sẽ cố gắng làm lại giúp cho em.”

Đợi đến lúc bàn trà trống không, Vân Chi Lâm bày thức ăn mình đem đến lên trên bàn.

Mở nắp hộp ra, nhìn là hai phần cơm trứng chiên thơm ngào ngạt, ngoài ra còn có rau xanh với lại thịt kho tàu.

“Anh đoán chắc là em ăn không quen thức ăn ở chỗ này, cho nên anh đã tùy tiện mua ở bên ngoài mang vào, đừng có ghét bỏ nha.” Vân Chi Lâm nói xong thì đưa cho Cố Tịch Dao một đôi đũa.

Cố Tịch Dao mỉm cười ngửi ngửi: “Mùi thật là thơm, sao em lại ghét bỏ phần tâm ý này của anh được chứ, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là người thân mà.”

“Sau này đừng có nói chúng ta là người thân nữa, nếu em nói thì anh sẽ tức giận với em đó.” Vân Chi Lâm cố ý giả vờ như là tức giận.

Đúng là anh ta cũng không muốn lấy phương thức như vậy để duy trì quan hệ với Cố Tịch Dao, cái này sẽ làm cho anh ta cảm thấy cứ kỳ lạ, cả người không được tự nhiên.

“Biết rồi, ăn nhanh đi, ông chủ.” Cố Tịch Dao nghịch ngợm nháy nháy mắt với anh ta, sau đó tự mình ăn cơm.

Vân Chi Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.

Nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ để hộp cơm trống ở trong tay lên trên bàn trà.

“Bữa cơm này ăn thật là ngon. Được rồi, đã ăn uống no đủ rồi, tiếp tục làm việc thôi.” Cố Tịch Dao dọn dẹp sạch sẽ bàn trà một lần nữa, lại sắp tư liệu lên trên rồi tiếp tục chỉnh sửa.

Sao Vân Chi Lâm có thể nhìn một mình cô làm những chuyện này, thế là cũng bắt tay vào làm việc giúp cho cô.

Hai người phối hợp lại với nhau làm việc không mệt, sau ba tiếng, rốt cuộc cũng đã xem như chỉnh sửa xong hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.