Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1774:




Chương 1774

Bây giờ cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi Hình Uy gọi anh một tiếng thì nhanh chóng bước theo.

Bắc Minh Khởi Hiên bưng một ly cà phê vẫn còn bốc hơi nóng, không nhanh không chậm bước theo.

“Ông chủ…” Lúc Hình Uy chạy đến, Bắc Minh Quân đã đứng ở bên cạnh cửa xe.

“Mở cửa ra.” Bắc Minh Quân vẫn chưa nguôi cơn tức.

Hình Uy vội vàng mở cửa xe ra.

Bắc Minh Quân kéo cửa ra ngồi xuống: “Trở về công ty.”

Hình Uy vội vàng ngồi vào trong ghế lái, khởi động xe.

Lúc Bắc Minh Khởi Hiên bưng cà phê nóng chậm rãi ung dung đi ra, cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng chiếc xe màu đen của Bắc Minh Quân nhanh chóng hòa vào trong dòng xe cộ đang lui tới.

Bắc Minh Khởi Hiên nở nụ cười, uống một hơi cạn sạch phần cà phê còn lại, ném vào trong thùng rác cách mình không xa một cách chuẩn xác, sau đó bước lên xe.

Trên đường trở về tập đoàn, Hình Uy thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy cảm xúc của Bắc Minh Quân ngồi ở ghế sau vẫn luôn không tốt.

Anh ta biết rõ tính tình của Bắc Minh Quân, vào thời điểm này không muốn bị những người khác làm phiền.

Rất nhanh, Hình Uy lái xe đến dưới lầu của tập đoàn Bắc Minh thị.

“Ông chủ, chúng ta đến rồi.” Hình Uy cẩn thận nói một câu.

Bắc Minh Quân cũng không bước xuống xe, mà là ngửa mặt ra dựa trên chỗ ngồi nhắm mắt lại.

Lúc này chuyện mà anh cần nhất đó chính là bình phục lại tâm trạng của mình.

Mấy phút trôi qua, xe của Bắc Minh Khởi Hiên cũng chạy tới, anh ta dừng xe ở phía sau xe của Bắc Minh Quân.

Sau khi bước xuống xe, anh ta phát hiện xe của Bắc Minh Quân vẫn còn chưa tắt máy, thế là bước lên phía trước đưa tay nhẹ nhàng gõ vào kính xe bên ghế lái.

Cửa kính chậm rãi mở ra, Hình Uy đưa đầu ra ngoài: “Cậu chủ Khởi Hiên, có chuyện gì không?”

Bắc Minh Khởi Hiên dùng cằm chỉ ra đằng sau xe: “Có phải là chú hai vẫn còn đang ở bên trong không?”

Hai mắt của Hình Uy nhìn ra đằng sau, sau đó nhẹ gật đầu.

Bắc Minh Khởi Hiên mỉm cười, anh ta xoay người lại một tay khoác lên trên khung cửa sổ ở chỗ ghế lái, nhìn thoáng qua Bắc Minh Quân đang ngồi ở phía sau.

“Chú hai, chú không sao đó chứ? Vụ làm ăn này cũng đã ký tên rồi, nếu như chú không làm vậy thì tôi rất tình nguyện xử lý tàn cuộc này giúp cho chú.”

Một lát sau liền nghe thấy Bắc Minh Quân ở đằng sau chậm rãi nói một câu: “Hình Uy, lái xe đi.”

“Vâng ông chủ, cậu chủ Khởi Hiên, thật ngại quá, mong cậu nhường đường một chút.”

Đợi đến khi Bắc Minh Khởi Hiên rút cánh tay về, cửa xe từ từ đóng lại, ngay sau đó biến mất trong tầm mắt của Bắc Minh Khởi Hiên một lần nữa.

Hình Uy lái xe trong dòng xe cộ không có mục đích.

Một lát sau anh ta mới dám mở miệng hỏi: “Ông chủ, chúng ta đi đâu vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.