Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1732:




Chương 1732

Nhìn bức ảnh này, ban đầu không có nhận ra, đó là vì so với cô trong bức ảnh trước đây với chụp cận mặt của cả gia đình có ba có mẹ có sự khác biệt quá lớn.

Mà gương mặt nhỏ nhắn của cô trong bức ảnh này lại không lớn hơn viên gạch trên cái phông Vạn Lý Trường Thành, chắc vì chụp toàn cảnh, khoảng cách chụp xa không ít.

Sau khi cẩn thận xem xét, phát hiện trên bức ảnh còn có vài chữ in nổi, cô lật đằng sau ra xem, bên trên có mấy chữ nguệch ngọac, rất rõ là trẻ con viết lên.

Mấy chữ đó là: anh trai Quân Quân, em gái Tịch Dao.

Cố Tịch Dao nhìn đến đây thì giật giật miệng, còn anh trai Quân Quân, cái tên này nhìn trông thế nào cũng không cảm thấy đáng yêu.

Bắc Minh Quân nghĩ lại cũng cảm thấy có ý nghĩa, anh dần dần đứng dậy, nói lời cảm khái, giống như đang nói với Cố Tịch Dao: “Tôi nghĩ nếu như chúng ta có con gái, nhất định sẽ rất giống em trong bức ảnh này. Trình Trình và Dương Dương không phải rất giống tôi sao.”

Cố Tịch Dao lườm Bắc Minh Quân: “Anh còn có thể có con gái, nằm mơ đi, bây giờ có hai đứa con trai thì đã đủ khiến anh cười thầm rồi.”

Cô tuy nói như thế, nhưng trong lòng rất nhanh nghĩ tới cục cưng nho nhỏ. Quả thật cô bé rất giống cô hồi bé.

Bắc Minh Quân đưa tay ôm eo của Cố Tịch Dao, bỗng xoay cô lại.

“Ya…” Cố Tịch Dao cuối cùng vẫn không kịp trở tay mà bị Bắc Minh Quân túm lấy.

Bức ảnh trong tay cô còn bị cô nắm chặt trong tay.

Cô hối hận rồi, sao lại bị bức ảnh này làm cho phân tâm. Lần này thì hay rồi, sau khi tính đi tính lại vẫn bị chiếm tiện nghi.

“Bắc Minh Quân, anh buông tay ra cho tôi, tôi sắp không thở được rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao đỏ bừng, siết chặt nắm đấm đưa ra đấm loạn vào bả vai của Bắc Minh Quân.

Nhưng sức lực của cô thật sự nhỏ đến đáng thương, đánh vào người anh không khác gì mát xa cả.

Bắc Minh Quân nhìn người phụ nữ giãy giụa trong lòng mình, anh lúc này nổi ý trêu đùa, sự lạnh lẽo trong đôi mắt của anh lần nữa bị hòa tan: “Em không nhìn ra sao, từ đầu đến cuối em đều là người phụ nữ của tôi. Cách xa nhiều năm như vậy, không bằng chúng ta chụp chung một tấm, giống như dáng vẻ trong bức ảnh.”

“Anh đừng có mơ, lúc đó tôi còn trẻ con không biết gì, nếu như sớm biết sẽ có ngày hôm nay, tôi lúc đó nên tè dầm lên người anh rồi.” Cố Tịch Dao nhíu mày, gương mắt xinh đẹp rất tức tối.

“Ai nói ban đầu em không có tè dầm, em biết tôi lúc đó tại sao lại có biểu cảm như thế không, chính là phước của em đó. Cho nên đã định sẵn em phải dùng cả đời này đến bồi thường tổn thất cho tôi.” Bắc Minh Quân nói rồi, cúi đầu bịt cái miệng đỏ mọng của Cố Tịch Dao lại.

“Ưm…”

Tay của Cố Tịch Dao còn không ngừng đánh vào bả vai của anh, sau đó thật sự không có một sức lực nào.

Bị Cố Tịch Dao hôn, lẽ nào cô lại phải từ bỏ kháng cự như thế? Cô bắt đầu chửi thầm chính mình: Cố Tịch Dao à Cố Tịch Dao, mày lẽ nào cứ để thứ chó này bắt nạt như thế? Bình thường mồm mép lanh lợi chạy đi đâu cả rồi…

Mồm mép lanh lợi… He he, để tên Bắc Minh Quân nhà anh từ từ nếm thử sự lợi hại của bà cô này!

Bắc Minh Quân chuẩn bị mượn cơ hội này, làm loạn với Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao ngược lại cũng không khách khí, cắn một miếng vào miệng của Bắc Minh Quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.