Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1727:




Chương 1727

Sáu phút sau, Cố Tịch Dao cuối cùng sắp xếp lại mấy chiếc thùng.

Khi cô trở lại đại sảnh, Bắc Minh Thiên đang thoải mái ngồi trên sô pha, chỉ mấy phút ngắn ngủi, anh vậy mà đã lại thay một bộ quần áo.

Ở trên bàn trà trước mặt anh có để một ấm cà phê đang bốc hơi nóng, hai chiếc ly để ở bên cạnh, trên bàn còn để hai cái đ ĩa lót trông rất tinh tế.

Cuốn album màu đỏ đó đang nằm trong tay anh, anh không rời mắt mà từ từ lật xem, thỉnh thoảng đưa tay ra, cầm ly cà phê nhấp một ngụm.

Cố Tịch Dao lúc này xương sắp rời ra, cô đang muốn ngồi trên sô pha thì nhìn thấy Bắc Minh Quân liếc nhìn cô: “Đừng làm bẩn sô pha, đi tắm, thay quần áo rồi quay lại.”

Một câu của Bắc Minh Quân giống như sấm sét vang lên bên tai của Cố Tịch Dao, khiến dây thần kinh của cô căng lên. Cô trợn to mắt, rất cảnh giác nhìn Bắc Minh Quân. Đầu cô bây giờ như một động cợ đang bắt đầu nhanh chóng vận chuyển. Trán của cô không khỏi xuất hiện từng cái vạch đen, thầm suy nghĩ: Cái tên này không phải lại muốn chơi chiêu hôm đó nữa chứ.

Tục ngữ nói, người thông minh không thể ngã hai lần ở cùng một chỗ. Mặc dù Cố Tịch Dao không cho rằng mình là người quá thông minh, nếu không sao lần nào cũng để Bắc Minh Quân đắc thủ.

Ăn một lần đau cũng phải khôn ra, cô âm thầm hạ quyết tâm không thể để anh lần nữa được thành công.

“Em còn ngây ra đó làm gì, tôi biết trong cái đầu nhỏ của em bây giờ nghĩ gì. Yên tâm đi, tôi hôm nay không có hứng thú, có điều nếu như em có hứng, tôi ngược lại có thể miễn cưỡng chấp nhận, bỏ ra mấy tiếng.” Bắc Minh Quân nói đến đó, ánh mắt nhìn Cố Tịch Dao càng nóng bỏng, anh còn cố ý nhướn mày.

Bắc Minh Quân đây là đang trêu chọc cô sao?

Cố Tịch Dao bỗng cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát.

“Ở đây không có quần áo của tôi, kêu tôi tắm thế nào.” Vì để từ chối tắm rửa, Cố Tịch Dao cuối cùng nghĩ ra một lý do không thể phù hợp hơn.

Nhưng Bắc Minh Quân dường như sớm đã dự liệu được, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười, thấp thoảng lộ ra mấy chiếc răng trắng: “Ở trong phòng của tôi, dãy tủ gần ban công. Mở cánh tủ xa nhất, trong ngăn dưới cùng có quần áo vừa với em.”

Cố Tịch Dao chửi thầm, cái tên Bắc Minh Quân này quả nhiên lại dùng chiêu này, anh không biết cùng một chiêu dùng hai lần trên cùng một người sẽ mất linh hay sao. Còn nữa, điều này khiến cô thấy hơi lạ, một người đàn ông như Bắc Minh Thiên sao lại để quần áo phụ nữ trong tỷ quần áo của mình trong thời gian dài như vậy…

Sau đó cô hút một hơi khí lạnh, lẽ nào nói tên Bắc Minh Quân này còn có sở thích chứng luyến vật…

Nếu như là như thế, cô phải ngày ngày cầu nguyện cho anh: Sớm khiến anh trở thành kẻ mắc chứng luyến vật hoàn toàn, như thế cô về sau sẽ không cần lo lắng gì nữa.

“Này, có phải muốn tôi dẫn em cùng đi tắm không, quần áo của em ở trong tủ của tôi hoàn toàn là vì em trước đây để lại. Vốn dĩ muốn kêu người làm mang đi làm rẻ lau, nhưng chất liệu quần áo đó của em lại không thấm nước, lần sau tốt xấu gì cũng nên mua nhiều tơ lụa vào.” Bắc Minh Quân hiếm khi nào học được cách đọc tâm thuật. Cố Tịch Dao cũng không dám chậm trễ, anh thật sự sẽ dẫn cô đi tắm mất.

Đừng nhìn bộ dạng anh đạo mạo là thế, thật ra trong lòng anh lại không được như thế.

Cố Tịch Dao như một làn khói chạy lên trên lầu, lúc này dù sao sắp nửa đêm rồi, Giang Tuệ Tâm và Dương Dương đã nghỉ ngơi rồi.

Rất nhanh cô lần nữa bước vào phòng ngủ của Bắc Minh Quân, nhìn đồ đạc trong căn phòng, Cố Tịch Dao không khỏi thầm thở dài.

Mấy ngày trước, Bắc Minh Quân ở đây giăng thiên la địa võng, cô cuối cùng ngây ngốc chạy vào trong cái bẫy của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.