Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 172:




Chương 172

Dù sao cô cũng không mong có được Quân cảm của Bạch Điệp Quý dành cho mình.

Bắc Minh Quân nhét cô vào trong xe, sau đó: “cạch” một tiếng đóng cửa lại.

Nhiệt độ trong xe lập tức hạ xuống.

Ánh mắt anh sáng rực như một vì sao lướt qua gò má đỏ ửng vì uống rượu của cô. Lần này, may mà độ rượu không cao, cô không hề say.

Nhìn vào đôi mắt sạch sẽ như một con nai của cô, đôi mắt anh tối lại.

Ngón tay thon dài đặt lên đôi môi mềm mại của cô.

Sau đó, ngay lúc cô không có chút phòng bị, anh cúi đầu…

Hôn cô.

“…” Cô cảm nhận được đôi môi mỏng của anh, không giống với những lần thô bạo trước, lần này anh rất nhẹ nhàng.

Vì sao không cho cô hôn Antony?

Anh trực tiếp dùng nụ hôn này để cho cô một đáp án.

Như có hương vị tình yêu đan xen giữa nụ hôn của hai người.

Hai chiếc lưỡi quấn quít lấy nhau.

Vậy mà cô lại bị cuốn sâu vào nụ hôn này của anh.

Không chút sức lực phản kháng.

Trong xe, không khí trở nên mờ ám.

Hôn mãi cho đến khi cô thở dốc, anh mới buông cô ra…

Nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ của cô, giọng nói của anh trầm thấp như tiếng sóng biển sâu.

“Cố Tịch Dao, ai là ánh trăng của cô?”

Cô khẽ run rẩy.

Cô khịt mũi, đối diện với gương mặt đẹp đẽ của anh, không biết tại sao, Bắc Minh Quân lúc này lại khiến cô cảm thấy động lòng.

Học theo giọng điệu của anh, những ngón tay mảnh khảnh của cô đặt lên môi anh, cười ngốc hỏi: “Bắc Minh Quân, vậy ai là ánh trăng của anh?”

Ngày hôm sau, nhà lớn nhà họ Bắc Minh.

Tia nắng ban man xuyên qua làn mây mù, chiếu vào một cái lồng sắt nhỏ.

“Grừ grừ…” Tiếng ngáy của con chó đang ngủ.

“Oe oe oe…” Tiếng khóc của em bé.

Người giúp việc đứng canh bên cạnh chiếc lồng sắt cả một đêm, đã cầu xin chín mươi ba lần: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình, cầu xin cậu đừng khóc nữa, khóc đến mức tôi cũng tê tâm liệt phế rồi…”

Dương Dương mở mắt ra, tiếp tục khóc: “Mau thả cháu ra, cháu sẽ không khóc nữa.”

Sắc mặt người giúp việc trở nên xanh xao: “Cậu chủ, cầu xin cậu đừng giày vò tôi nữa, cho dù có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám làm trái ý cậu hai…”

Dương Dương miệng méo xệch, vẻ mặt buồn bã: “Rốt cuộc con có phải là con ruột của ông ấy không vậy? Nỡ lòng nào thương tổn con như vậy chứ? Con vẫn còn là một đứa trẻ mà, có phải không?”

“Thôi. Cậu chủ à, làm ơn đừng giả vờ tội nghiệp, từ tối hôm qua tới giờ cậu đã xài chiêu này năm mươi tám lần rồi. Tôi đã nói trước rồi, cậu hai làm vậy là muốn phạt cậu thôi, mong cậu từ này về sau đừng có tùy ý bỏ nhà đi bụi nữa.”

Dương Dương bĩu môi, dẹp luôn vẻ buồn đau, duỗi tay tóm lấy Bối Lạp – vốn đang say giấc nồng – “Tên mập này đúng là đáng ghét thật, bị nhốt trong lồng sắt mà còn ngủ say ke cho được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.